PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 53

Cành đào rực rỡ trong tay người dù đã nở bung nhưng lại mất đi ý

nghĩa tốt đẹp lúc ban đầu. Phượng Âm im lặng, hồi sau mới chậm rãi nói:
“Người nên hỏi ta tới đây làm gì.”

Nói xong, nàng nghèn nghẹt, cúi đầu nhìn thảm cỏ xanh trên mặt đất

dưới chân, từ từ nói: “Sau đó ta sẽ nói cho người biết, ta đến tìm người.

“Tiếp theo ta lại nói với người, vì người từng nói sẽ chờ khi ta trở

thành đại mỹ nhân, người sẽ để ta thành nương tử của người, bây giờ ta đã
là đại mỹ nhân rồi nên người phải thực hiện lời hứa.”

“Sau đó nữa, người mới nên cự tuyệt ta.”

Nói xong, tiểu cô nương rơi lệ, ngửa đầu nhìn nam tử ôn tĩnh từng

kinh qua những năm tháng tang thương mà nay đã được lắng đọng trước
mặt, khàn giọng nói: “Hẳn là như vậy mới đúng, sao người lại có thể vừa
nói đã bảo ta nên đi tìm người khác?”

Đối phương không nói, chỉ duy trì tư thế trao cành đào cho nàng, cười

đến nhu tình. Phượng Âm đưa tay đón lấy cành đào, cuối cùng không đè
nén được nữa đành xoay người bỏ chạy. Chạy mãi chạy mãi mà người kia
vẫn đứng nơi đó.

Áo xanh tóc đen, tay cầm sáo trúc, đứng giữa rừng hoa rực rỡ lại toát

lên tình nồng vô hạn…

Nàng biết đó là ảo giác, tuy rằng nàng rất hy vọng là sự thật, nhưng ảo

giác chung quy cũng chỉ là ảo giác. Vì thế nàng đành đoạn quay đi, rời khỏi
rừng đào.

Không lâu sau đại chiến tiên ma lần thứ hai xảy ra, hắn là chủ tướng

dẫn dắt vạn quân, còn nàng chẳng qua chỉ là một trong vạn quân, ngày
ngày mặc khôi giáp, mang binh khí, lút cút đi theo sau hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.