PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 54

Nàng mau chóng thăng chức, không lâu sau đã trở thành binh lính thân

cận bên hắn, mỗi ngày cách hắn không xa không gần nhưng cũng không
dám lại gần nói một câu gì.

Khi đó, tính tình của nàng mặc dù không quái đản như ngày nay

nhưng cũng xem như hoạt bát, vậy mà mỗi lần nhìn thấy hắn lại thường
khẩn trương nói không nên lời, thậm chí ngay cả cười cũng cứng ngắc. Rõ
ràng là người mình muốn gần gũi nhất nhưng lại thành ra người mình sợ
gần gũi nhất.

Cận vệ của hắn tổng cộng có ba mươi người, mỗi người thay phiên

gác đêm, tháng nào 31 ngày thì ngày thừa ra đó sẽ do nàng đảm trách.
Nàng gác đêm thật ra cũng chẳng chuyên chú lắm, thường ôm đao ngồi bên
ngoài trướng của hắn nhìn trời cao. Có khi có sao, có khi có trăng, có đôi
khi lại là miên man ngàn dặm mây đen.

Có một ngày trời mưa rất to vào ban đêm, nàng gác thật khổ sở.

Không hiểu sao lại không nghĩ đến kết giới nên để mặc mưa làm ướt trang
phục khiến nàng lạnh thấu xương. Nàng ngồi canh giữ bên ngoài trướng
của hắn, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt là từng mảng mây đen, vừa đen vừa
nặng đủ để nhấn chìm người.

Hắn đi ngủ sớm, nửa đêm bị tiếng mưa rơi đánh thức, khan giọng hỏi

nàng: “Bên ngoài trời mưa sao?”

Khi đó, xa cách đã nhiều năm, lần đầu tiên hắn nói chuyện cùng nàng.

Nàng cảm thấy tim đập nhanh, cố cưỡng ép sự run rẩy trong giọng nói,

gật đầu nói: “Thưa Tướng quân, trời mưa ạ.”

Người bên trong im lặng không nói lại, nàng nghĩ chắc hắn đã ngủ thì

phía sau lại đột nhiên có động tĩnh, nàng vừa quay đầu đã thấy hắn khoác
áo, nhíu mày đứng sau nàng, khẩu khí không tốt chút nào: “Vào đây!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.