PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 55

Hắn vẫn luôn là người có tính tình ôn hòa, nàng không biết vì sao lại

làm hắn nổi giận nên chỉ có thể ngốc nghếch đứng đó. Hắn không nói lời
nào, bàn tay vung lên, ánh nến bốn phía lập tức cháy sáng, sau đó hắn
ngẩng đầu hỏi nàng: “Sao đến cả y phục cũng không hong khô?”

Hắn đứng đó, dưới ánh nến ấm áp, y phục trắng tinh. Ngữ điệu tuy

trách cứ nhưng lại tràn đầy lo lắng, chóp mũi nàng chua xót, không hiểu tại
sao chốc lát lại cảm thấy tủi thân. Nhìn mắt nàng đỏ lên, Thanh Hòa thoạt
đầu hơi ngớ ra, sau đó lại thở dài: “Ta không nói gì ngươi mà, sao lại khóc
rồi?”

“Ta đâu muốn khóc.”

Lời nói ra vẫn mang giọng mũi nghèn nghẹt. Thanh Hòa chẳng biết

làm sao, cười lắc đầu, xoay người đi đến tủ, tìm tìm, lấy ra một hộp điểm
tâm. Hắn đặt hộp điểm tâm lên bàn, chậm rãi nói: “Đây là phụ quân ngươi
cho người mang tới, nói ngươi thích ăn bánh hoa quế, sợ hành quân vất vả
nên bảo ta bí mật cho ngươi ăn nhẹ.” Nói xong, Thanh Hòa cười đứng lên:
“Hôm nay có phải chưa cơm nước gì đúng không?”

“Tắm rửa xong… chưa…”

Phượng Âm thấp giọng nói, có vẻ đang nói đến chuyện gì mất mặt

lắm. Sau đó nàng đưa tay cẩn thận mở hộp bánh hoa quế ra. Bánh này hình
như đã vài ngày nhưng so với đồ ăn trong quân doanh thì vẫn ngon chán.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng chúm chím, hắn ngồi bên, mỉm cười nhìn
nàng ăn điểm tâm, dáng vẻ mới rồi còn tức giận như chỉ là một giấc mơ.

Khoảnh khắc ấy nàng thật sự rất vui, hy vọng thời gian dừng lại ở giây

phút này, mãi mãi… mãi mãi. Nhưng điểm tâm ăn mãi cũng hết, hắn để
nàng nằm trên tháp ngủ một đêm, còn mình thì phê duyệt quân văn, hôm
sau khi tỉnh lại, nàng thấy Thanh Hòa đang chống đầu ngồi ngủ bên bàn.
Nàng ngẩn người, suy nghĩ một lát, lại nằm xuống giường giả bộ ngủ, đợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.