PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 7

Nàng sợ đến run người, giờ ngay cả cái vũng nham thạch nhỏ xíu này

nàng còn không bay ra được, nếu bị phát hiện thì chắc sẽ được đem hầm
canh quá.

Nhưng kỳ quái là, con chim bên cạnh nàng đây cũng run rẩy. Phượng

Âm buồn bực, ta là thần tiên, ta là thần tiên tiếng tăm lừng lẫy trên thiên
đình, ta thấy ma tộc mà run thì còn hiểu được, con chim như ngươi run rẩy
cái nỗi gì?

Nhưng chốc lát nàng đã hiểu ra.

Sau khi đoàn quân Ma tộc càn quét qua rồi rời khỏi, Hắc Điểu này

bỗng giũ lông, đắc ý vênh váo nói với nàng: “Được Bản nguyên quân cứu
là hồng phúc cho con quạ đen ngươi rồi đấy!” (ảnh run vì cười đấy mờ)

Phượng Âm lúc ấy thiếu chút búng ra máu, há mồm gào lên: “Cứu bản

Đế quân là phúc khí của ngươi thì có!”

Hắc Điểu thoáng kinh hoảng nhìn nàng. Đúng, là kinh hoảng!

Giữa lúc Phượng Âm đang tự hào về thân phận Đế quân Phượng tộc

thì đối phương vỗ vỗ cánh, tiếc hận nói : “Nhìn ngươi tu vi cũng không
cao, tuổi còn trẻ mà ngu si hoang tưởng, thật đáng thương thay!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.