PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 72

mặt khó thở, nghẹn một lúc lâu mới đứt quãng nói ra một câu: “Đi xuống!”

Hắn nói một cách hết sức khó nhọc.

Tuy rằng sức chiến đấu của hắn rất cao, tuy rằng thân thể hắn rất

cường tráng, nhưng bị một con gà béo núc ních cao gần hai thước dẫm trên
ngực, lại còn đang lúc hắn ốm yếu nên đương nhiên hắn không thể không
thấy đau đớn rồi.

Phượng Âm thấy hắn tỉnh lại thì lập tức thức thời nhảy đi, sau đó nhìn

hắn yếu nhọc hít thở, hai mắt lại nhắm lại.

Dường như đến cả nói chuyện hắn cũng thấy mệt, nàng chỉ có thể yên

lặng đứng bên nhìn. Thấy sắc mặt hắn đỏ bừng, nàng dùng cánh sờ thử lên
trán hắn.

Quả nhiên như nàng nghĩ, hắn phát sốt rồi.

Hắn bị bệnh, nhưng nàng không biết phải làm sao. Thần thú ở nơi

Hồng Hoang này sức chiến đấu vượt xa nàng, nàng không dám đi ra ngoài
tìm thuốc, vì thế chỉ có thể lẳng lặng đứng trong phòng, chờ hắn tự bình
phục. Nhưng từng ngày qua đi, Dạ Tịch càng lúc càng yếu. Lúc đầu Dạ
Tịch còn tỉnh táo nhưng đến ngày thứ bảy hắn đã hiếm khi thanh tỉnh.

Lúc hắn tỉnh, Phượng Âm tới đây trò chuyện cùng hắn. Hắn không

ngừng không nghỉ như muốn nghe nàng nói.

“Ta sợ là sắp phải ra đi rồi.” Hắn nói với nàng: “Hồng Hoang có nhiều

thần thú cũng chết như vậy. Trong mắt các ngươi chỉ là chứng bệnh đơn
giản nhưng cũng đủ để chúng ta chết rồi.”

“Ngươi nói bậy phải không?” Phượng Âm nhìn người ốm trước mặt,

thật sự không thể chấp nhận sự thật này. Nàng không thể tưởng tượng, một
thiếu niên thiên tài mười hai mười ba tuổi có thể một kiếm đánh chết cửu vĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.