PHÙ SINH MỘNG TIẾU VONG THƯ - Trang 73

hồ, sức chiến đấu cao ngất ngưởng lại bị chết vì căn bệnh phong hàn.
Nhưng Dạ Tịch lại chăm chú nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo ngập tràn tiếc
nuối: “Đáng tiếc, ta còn chưa được đi ra ngoài…”

Hắn nói chân thành tha thiết nhưng trong đáy mắt thiếu niên đã sắp rơi

lệ. Phượng Âm ngây người nhìn hắn, rõ ràng không thể tin, nhưng biểu tình
của hắn lại nghiêm túc khiến nàng không nói nên lời.

“Ta biết ngươi không hiểu…” Hắn cười buồn: “Trước kia Thanh Hòa

cũng không hiểu. Các ngươi ở bên ngoài đến đây đều là tiên nhân, chưa bao
giờ hiểu được sự tàn nhẫn nơi Hồng Hoang này.

“Đáng tiếc…” Hắn thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta còn chưa kịp

đi ra ngoài… Thanh Hòa nói, bên ngoài có tuyết, có hoa xuân, có thể ngủ
yên lành, không cần chém chém giết giết…

“Ngươi nói xem, vì sao lại bất công vậy…” Giọng hắn thấp dần, báo

hiệu sắp ngủ thiếp đi: “Vì sao, các ngươi có thể có một thế giới tươi đẹp,
còn ta lại sinh ra ở Hồng Hoang?”

Câu hỏi này Phượng Âm không thể trả lời hắn.

Nàng chăm chú quan sát nét mặt hắn, nhìn hắn khép mi lại, nhìn hắn

nở nụ cười chua xót. Chuyện rõ ràng chẳng can hệ tới nàng nhưng nàng lại
nhịn không được nhảy xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài.

Nàng tự nói với mình, thứ nhất, nếu không ra ngoài, nàng và Dạ Tịch

đều sẽ đói chết ở trong này; thứ hai, Dạ Tịch mà chết, vết tích duy nhất
Thanh Hòa lưu lại ở Hồng Hoang cũng không còn. Vì vậy, dù xuất phát từ
lý trí hay tình cảm, nàng vẫn nên ra ngoài một chuyến, tìm thức ăn, tìm
thuốc chữa…

Nhưng Hồng Hoang không có thảo dược, cái gọi là thuốc cũng chính

là nguyên đan động vật. Cửu vĩ hồ là trân bảo trên đời, nguyên nhân là vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.