PHÙ THUỶ XANH - Trang 109

tan dần vào hư vô. Nhưng chúng không thấy nỗi sợ hãi giảm đi chút nào, mà
càng thấy căng thẳng hơn như thể đang có một cơn bão bị kìm nén trong
không trung.

Barney thì thào, “Nó đã biến đi chưa ạ?”

“Chưa đâu.” Thuyền Trưởng Toms nghiêm nghị nói. “Nó đang xuyên qua
khắp làng. Nó đang ở với chúng ta, ở quanh chúng ta. Nó đang rất giận dữ
và ở khắp mọi nơi, và có một mối nguy hiểm lớn đang rình rập chúng ta. Ta
phải đưa các cháu về nhà ngay. Merry đã có lý do khi chọn hai căn nhà đó...
chúng cũng được Ánh Sáng bảo vệ, và an toàn không kém gì Ngôi nhà
Xám.”

Barney đang ngắm nhìn cái thân hình bất động trên cầu cảng. Nó sợ sệt hỏi,
“Hắn chết rồi ạ?”

“Hắn không thể chết được.” Thuyền Trưởng Toms khẽ nói. Ông nhìn xuống
tên họa sĩ. Gã đàn ông đang nằm ngửa, thở đều đặn, mớ tóc dài xoã tung
như một vũng nước đen quanh đầu. Mắt hắn nhắm nghiền, nhưng không
thấy có dấu hiệu thương tích gì. Nom hắn như đang ngủ vậy.

Từ con đường dẫn xuống bến cảng, mấy ông cháu nghe thấy tiếng động cơ
ôtô đang tiến lại gần, vòng qua khúc quanh. Simon bước ra để vẫy chiếc ôtô
lại, nhưng chẳng cần phải làm thế. Khi ánh đèn ôtô rọi về chỗ họ đang đứng
trên cầu cảng, chiếc xe liền lập tức giảm tốc độ, phanh rít lên ken két, và đỗ
lại. Từ đằng sau hai ngọn đèn pha sáng rực, một giọng Mỹ vang lên, “Này!
Có chuyện gì thế?”

“Là hai bác Stanton đấy!” Bọn trẻ ào đến bên cửa xe, và hai bóng người bối
rối bước ra. Thuyền Trưởng Toms vội quay lại, giọng ông vang lên rõ ràng
và quyết đoán.

“Xin chào... hai người đến đúng lúc quá. Ông cháu chúng tôi đang trên
đường về nhà thì thấy anh bạn này nằm đây... hình như là bị ôtô tông phải.
Tôi đoán chắc là chúng gây tai nạn rồi bỏ chạy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.