PHÙ THUỶ XANH - Trang 125

Thế nhưng khi nó chạm vào ta, nó lại nhìn ta như thể ta là một con người, và
nó nói, ‘Tôi ước gì người được hạnh phúc.”

Tiếng sấm khe khẽ tắt hẳn; khắp bến cảng im lìm, tràn đầy ký ức ấy đến độ
như sắp vỡ.

“Tôi ước gì người được hạnh phúc.” Phù Thủy Xanh khe khẽ nói.

“Vậy là bạn ấy...” Will cất tiếng, rồi lại im, khi bàn tay Merriman chạm vào
cánh tay cậu. Không gian xung quanh họ đang sáng lên, nhẹ nhàng, êm ả;
trong đêm nay Trewissick sẽ phản chiếu lại mọi tâm trạng của Phù Thủy
Xanh như một thấu kính hội tụ. Giọng nói âm vang đó đang khẽ thì thầm với
chính mình, và Will thấy dường như mặt đất và biển cả mỗi lúc càng trở nên
dịu dàng hơn.

Trong màn đêm xuân lờ mờ sáng, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên,
“Con bé ấy cũng chỉ biết đến bản thân mình thôi, chẳng khác gì những kẻ
khác.”

Im lặng như tờ. Rồi từ bóng tối phía sau kè đá, tên họa sĩ bước ra, gã đàn
ông thuộc thế lực Bóng Tối. Hắn đứng trong quầng sáng vàng của một ngọn
đèn đường, đối mặt với họ, một bóng đen thấp mập.

“Chỉ biết đến bản thân mình,” hắn nói với không khí. “Chỉ biết đến bản thân
mình.” Rồi quay sang Merriman hắn nói, “Chính ta mới điều khiển được nó,
chứ không phải là ngươi. Những lời thần chú đã gọi nó từ dưới biển lên là
của ta. Chỉ có ta mới ra lệnh được cho nó, chứ không phải là các ngươi, các
Cổ Nhân ạ.”

Will cảm thấy một tiếng rền trầm quanh họ, và thấy ánh sáng khẽ run rẩy
một cách yếu ớt.

Merriman nói, “Đây không phải là thứ để ra lệnh, mà phải dùng đến sự dịu
dàng. Những lời thần chú đã gọi nó từ biển lên giờ không còn tác dụng gì
nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.