Đứng một mình trên cầu cảng, tên họa sĩ quay ngoắt lại, loạng choạng quờ
vào không khí như thể đang tìm kiếm một thứ mà hắn không trông thấy. Từ
trong bóng tối, cao tít bên trên ngôi làng, một giọng trong trẻo kỳ dị kêu lên
những câu giống như ban nãy:
Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.
Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.
Thời khắc đã điểm, nhưng người chưa tới.
Và trong sự im lặng theo sau những lời vang vọng ấy, một tiếng thì thầm nổi
lên, tiếng râm ran của vô số giọng nói, thì thào, kêu gọi: Roger Toms! Roger
Toms! Những bóng đen tràn vào bến cảng, từ khắp mọi phía, mọi linh hồn
và bóng ma trong đêm ma quái duy nhất đó: tất cả dân làng Trewissick trong
quá khứ, từ mọi thế kỷ mà ngôi làng nhỏ bên biển đã trải qua, giờ đều tụ họp
về đây tại một điểm đen thời gian. Roger Toms! Roger Toms! họ gọi, mới
đầu còn khe khẽ, rồi dần dần to hơn, to hơn. Đó vừa là một tiếng gọi vừa là
một lời kết tội và phán xử, và nó rì rầm vang lên không ngừng khắp bến
cảng và trên mặt biển.
Lặng lẽ, kín đáo, ba Cổ Nhân kéo mũ lên trùm kín đầu và cùng nhau bước
đến một bên bến cảng, dưới bóng bức tường, và ẩn mình tại đó.
Đứng chơ vơ ở giữa cầu cảng ngoài kia, tên họa sĩ của phe Bóng Tối chậm
chạp quay một vòng, không tin nổi vào tai, vào mắt mình nữa khi hắn nhìn
và lắng nghe quá khứ đổ dồn lên hắn, tưởng hắn chính là nỗi nhục đời đời
của họ. Bằng một nỗ lực vô cùng, hắn vung hai tay lên, yếu ớt khua vào
không khí.
Nhưng hắn không thể xua đi nổi cơn thịnh nộ phi lý mà Pháp Thuật Hoang
Sơ đã giáng lên ngôi làng, để bắt kẻ tấn công nó phải chịu trận. “Roger
Toms! Roger Toms!” những giọng nói thét lên giận dữ, mạnh mẽ hơn, gay
gắt hơn.