PHÙ THUỶ XANH - Trang 128

Tên họa sĩ thét vào màn đêm,“Tôi không phải là ông ta! Các người nhầm
rồi!”

“Roger Toms!” một tiếng kêu đắc thắng vang lên.

“Không! Không!”

Giờ họ đã vây lấy hắn, kêu la, gầm thét, chỉ trỏ, cũng như những người dân
làng ở hiện tại đã vây quanh, hò la và xô đẩy Phù Thủy Xanh khi nó vừa
được kết xong để đem ném xuống vách đá.

Và từ trong bóng đêm, bên trên những mái nhà của làng Trewissick, từ vùng
đồng hoang tối thẫm trong đất liền, con tàu ma của Cornwall lại lướt tới, con
tàu chỉ có một cột buồm dựng thẳng, kéo theo sau một chiếc xuồng nhỏ, con
tàu từng hiện ra trên mặt biển lúc nửa đêm giữa những bóng ma. Nó lặng lẽ
lướt qua bên trên những ngôi nhà, những con đường và rìa kè đá, và lần này
nó không trống trơn nữa, mà có chở một người đứng ở chỗ bánh lái. Người
đàn ông bị chết đuối, ướt sũng và chăm chú, mà Jane đã thấy đi từ dưới biển
lên, đang đứng cao bên trên boong tàu, tay cầm bánh lái điều khiển con tàu
ma đen sì của ông ta, không hề liếc nhìn sang phải hay sang trái. Và với một
tiếng thét mừng rỡ, đám đông những bóng ma tràn lên tàu, kéo theo tên họa
sĩ đang giãy giụa.

"Roger Toms! Roger Toms!"

“Không!”

Những cánh buồm ma phồng lên nhờ một ngọn gió mà không người sống
nào cảm thấy nổi, và con tàu lướt đi, lướt ra biển, lướt về phía màn đêm, và
trên cầu cảng Trewissick chỉ còn lại ba Cổ Nhân.

***

Mới đầu Jane ngủ rất say, nhưng đến nửa chừng thì những giấc mơ bắt đầu
xuyên qua màn đêm, len lỏi vào giấc ngủ của em. Em nhìn thấy tên họa sĩ
đang ngồi vẽ; em lại nhìn thấy những hình ảnh đáng sợ mà em đã trông thấy
từ cửa sổ phòng mình trong đêm đó. Em mơ thấy Roger Toms và những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.