PHÙ THUỶ XANH - Trang 87

“Và để dâng lên một món quà nữa,” ông nói thêm.

“A?” Trong bóng tối dưới đáy biển có cái gì khẽ chuyển động, như thể biển
vừa khẽ khàng nổi sóng.

Will ngạc nhiên quay đầu nhìn Merriman; cậu không biết về một món quà
nào hết, mặc dù bây giờ cậu mới nhận ra rằng như vậy thì thật là đúng đắn
biết bao. Merriman lôi từ trong ống tay áo ra một cuộn giấy trông như cái
ống sáng lấp lánh trong bóng tối lờ mờ. Ông mở nó ra, và Will thấy đó chính
là bức tranh vẽ Trewissick của Barney. Cậu tò mò ngắm kỹ hơn, và thấy đó
là một bức phác thảo bằng mực và bút sắt, thô sơ nhưng sống động. Nền bức
tranh là bến cảng và những ngôi nhà chỉ được phác mấy nét ngoài. Barney
đã dồn hết tâm trí vào chi tiết ở tiền cảnh là hình một con thuyền đánh cá
đơn độc và mảng biển gợn sóng lăn tăn. Thằng bé thậm chí đã viết cả tên
con thuyền lên phần đuôi: nó có tên là Nữ Thần Trắng.

Merriman giơ bức tranh ra xa và buông cho nó trôi theo luồng nước, ngay
lập tức nó biến vào trong bóng tối. Im lặng một lát, rồi Tethys khẽ cất lên
một tiếng cười. Nữ Thần có vẻ rất hài lòng.

“Vậy là các ngư dân đã không quên,” người nói. “Ngay cả sau bao nhiêu
năm ròng, vẫn còn có người ghi nhớ.”

“Quyền năng của biển cả sẽ không bao giờ thay đổi,” Will khẽ nói. “Ngay cả
con người cũng biết được điều đó. Và đây lại là những người dân đảo.”

“Và đây lại là những người dân đảo,” Tethys nhắc lại những từ ấy. “Và họ là
thần dân của ta, nếu ta vẫn còn thần dân."

“Họ vẫn sống như họ đã từng sống trước kia” Merriman nói. “Mỗi khi mặt
trời lặn họ lại ra biển đánh cá, và khi bình minh ló rạng họ lại quay trở về.
Mỗi năm một lần, khi mùa xuân đang độ chín và mùa hè sắp đến, họ lại kết
cho người, cho Nữ Thần Trắng, một hình người bằng cành lá, và ném nó
xuống biển như một món quà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.