- Thế rồi sao? - Y không hỏi, chỉ giục Nekhliudov.
- Người ta đã kết án một người đàn bà vô tội, tôi muốn xin phá cái án đó,
đưa lên cấp trên xử.
- Lên Khu mật viện, - Fanarin chữa.
- Và nhờ ông giúp cho việc đó.
Muốn chấm dứt nhanh cái điều mà chàng cho là khó nói nhất, Nekhliudov
tiếp luôn, mặt đỏ bừng:
- Tiền thù lao và chi phí về việc nầy dù tốn bao nhiêu tôi cũng xin chịu tất.
- Được thôi, cái ấy chúng ta cũng dễ thoả thuận với nhau, - trạng sư nói và
mỉm cười, một nụ cười đầy cảm tính và độ lượng đối với cái ngây thơ của
chàng. Nhưng đầu đuôi thế nào ạ?
Nekhliudov kể lại.
- Vâng, được rồi, mai tôi sẽ xem hồ sơ. Rồi ngày kia, à không, đến thứ
năm, sáu giờ chiều mời ngài đến chỗ tôi, tôi xin trả lời. Được chứ ạ? Thôi,
ta đi đi, tôi còn có một số điểm cần nghiên cứu ở đây.
Nekhliudov cáo từ rồi đi ra.
Câu chuyện giữa chàng với viên trạng sư là việc chàng bắt đầu tìm cách
chạy chọt bào chữa cho Maxlova lại làm cho chàng càng bình tĩnh hơn.
Chàng ra phố, trời rất đẹp. Chàng sung sướng hít mạnh không khí mùa
xuân. Mấy người đánh xe chào mời chàng, nhưng hôm nay chàng thích đi
bộ. Muôn vàn những ý nghĩ, những hồi ức về Katiusa, về cách cư xử của
chàng đối với nàng bỗng xô tới, quay cuồng trong đầu óc chàng. Chàng
cảm thấy buồn và thấy mọi vật xung quanh đều đen tối. "Thôi, ta sẽ suy
nghĩ kỹ chuyện nầy sau, - chàng tự nhủ, - còn bây giờ thì trái lại, phải xua
đuổi tất cả những cảm giác nặng nề đi".
Chàng nhớ đến bữa ăn nhà Korsagina mời và liếc nhìn đồng hồ. Chưa
muộn, còn kịp đến dự. Một chuyến xe ngựa rung chuông chạy qua. Chàng
lao chạy bổ theo nhảy lên xe. Đến quảng trường, chàng nhảy xuống, chộp
một chiếc xe ngựa tốt và mười phút sau, chàng đã ở trước thềm toà nhà đồ
sộ của gia đình Korsagina.