"Được biết ông quan tâm đến một nữ tù nhân bị tội hình và đến nhà tù
thăm, tôi muốn được gặp ông. Ông hãy xin phép gặp tôi. Người ta sẽ cho
gặp và tôi sẽ nói với ông nhiều điều quan trọng vừa cho người mà ông che
chở vừa cho cả nhóm chúng tôi. Người chịu ơn ông. Vera
Bogodukhovxkaia" .
Vera Bogodukhovxkaia trước kia là cô giáo ở một làng kia thuộc tỉnh
Novgorod xa xôi, nơi Nekhliudov đã có lần cùng bạn bè đến săn gấu. Cô
giáo nầy đã xin Nekhliudov giúp cho một số tiền để có thể tiếp tục học
thêm. Nekhliudov đưa tiền và sau đó quên bẵng câu chuyện nầy đi. Bây giờ
người đàn bà ấy là chính trị phạm và đang ngồi tù. Chắc chị ta biết rõ câu
chuyện của chàng và muốn giúp đỡ chàng. Sao ngày ấy cái gì cũng dễ dàng
và đơn giản thế. Còn bây giờ, cái gì cũng khó khăn và rắc rối làm sao.
Nekhliudov bồi hồi và sung sướng nhớ lại thời bấy giờ, nhớ lại dịp gặp gỡ
quen biết Bogodukhovxkaia. Hôm ấy là trước ngày hội trá hình, ở một chốn
hẻo lánh, cách đường sắt sáu mươi cây số.
Chuyến săn thật may mắn; họ bắn được hai con gấu và khi đang ăn cơm,
sửa soạn ra về thì ông chủ nhà trọ, nơi họ nghỉ chân đến bảo là cô con gái
ông chấp sự nhà thờ tới, muốn gặp công tước Nekhliudov.
- Xinh chứ! - Một người trong bọn hỏi.
- Thôi, không đùa? - Nekhliudov nói. Vẻ mặt nghiêm trang chàng đứng
dậy, lau miệng và trong bụng lấy làm lạ không hiểu sao người con gái ông
chấp sự cần gặp mình làm gì. Chàng đi vào nhà ông chủ.
Một thiếu nữ đội mũ dạ, áo lông thú, người mảnh khảnh, mặt gầy và xấu xí,
chỉ có đôi mắt với hai hàng lông mày uốn cong là đẹp, đang đợi chàng
trong phòng.
- Kỳa, Vera Efremovna, nói chuyện với ngài đi, - bà cụ chủ nhân nói. -
Chính công tước đấy. Già đi đây.
- Tôi có thể giúp gì được cho cô? - Nekhliudov nói.
- Tôi…tôi…ông thấy không, ông giàu có, ông phí phạm tiền vào những
việc không đâu, vào việc săn bắn, tôi biết, - cô gái bắt đầu nói, vẻ rất bối
rối, - còn tôi chỉ mong có mỗi một điều, tôi muốn giúp ích cho mọi người,
thế mà tôi không làm gì được vì tôi không hiểu biết gì cả.