PHỤC SINH - Trang 230

mặt thì vỗ về săn sóc, mặt khác thì dùng quyền lực cứng rắn, - anh ta nói,
nắm chặt tay mập trắng có đeo chiếc nhẫn mặt ngọc bích, thò ra ngoài ống
tay áo vải dầy trắng đính chiếc khuy vàng; anh ta nhắc lại - Vỗ về săn sóc
và quyền lực cứng rắn…
- Điều đó mình không biết gì hết, - Nekhliudov nói. - Mình đã đến đấy hai
lần và lần nào mình cũng có một ấn tượng nặng nề kinh khủng.
- Nầy, cậu ạ. Cậu cần gặp bà bá tước Patxech, - Maxlenikov hào hứng nói
tiếp, - bà ta làm công việc đó tận tuỵ lắm. Bà ta đã làm được nhiều điều
hay. Nhờ bà ta và có thể nói nhờ mình nữa, mình cũng chẳng làm bộ khiêm
tốn làm gì, mà đã thay đổi được hoàn toàn, thay đổi tới mức không còn
những điều ghê gớm như trước nữa. Tù nhân ở đây bây giờ thật là sung
sướng. Rồi cậu sẽ thấy. Còn Fanarin, bản thân mình không quen hắn ta vì
hoàn cảnh xã hội của mình, đường đi của hai người không giống nhau,
nhưng hắn quả là một thằng khả ố, hắn lại dám mở mồm nói ở toà những
điều… những điều…
- Thôi, mình cảm ơn cậu, - Nekhliudov nói, cầm lấy tờ giấy và không nghe
hết câu, chào người bạn cũ.
- Cậu không tới thăm vợ mình à?
- Thôi, cậu tha lỗi, mình đang vội.
- Sao lại thế, vợ mình sẽ trách mình mất, - Maxlenikov nói. Anh ta tiễn bạn
ra đến hết cầu thang thứ nhất, như tiễn những quan khách không phải hạng
thượng khách mà hạng thứ nhì, anh ta liệt Nekhliudov ào loại nầy, - Không
được, cậu rẽ vào một phút thôi vậy.
Nhưng Nekhliudov vẫn cương quyết. Và khi người hầu và người gác cổng
chạy đến đưa cho Nekhliudov áo khoác với chiếc "can" và mở cửa, bên
ngoài có một viên cảnh sát đứng gác, thì chàng nói dứt khoát là không thể
nào đến đó bây giờ được.
- Thôi, để thứ năm nầy mời cậu đến vậy. Hôm đó là ngày tiếp khách của vợ
mình. Mình sẽ báo trước cho vợ mình biết. - Maxlenikov đứng trên cầu
thang hét to với Nekhliudov.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.