PHỤC SINH - Trang 247

Lev Tolstoy

PHỤC SINH

Dịch giả : Vũ Đình Phòng, Phùng Uông

Chương 56

Câu chuyện của họ bị giám ngục cắt ngang. Ông ta đứng lên tuyên bố là
giờ tiếp khách đã hết và mọi người phải chia tay. Nekhliudov đứng dậy từ
giã Vera Efremovna và đi ra phía cửa. Đến bên cửa, chàng đứng lại ngắm
nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
- Các ngài ơi, hết giờ rồi, hết giờ rồi, - giám ngục nói, hết đứng lên lại ngồi
xuống.
Lời yêu cầu của viên giám ngục chỉ làm câu chuyện giữa tù và người đến
thăm trong phòng sôi nổi hẳn lên, chứ không một ai nghĩ đến chuyện chia
tay ra về cả. Một vài người đứng dậy, có kẻ vẫn ngồi, nhưng không ai chịu
bỏ dở câu chuyện. Có người đã từ biệt nhau và oà lên khóc. Cảm động nhất
là bà mẹ với người con trai lao phổi. Người thanh niên ấy vẫn cứ vò nhàu
tờ giấy trong tay. Mặt anh ta mỗi lúc lại có vẻ tàn nhẫn hơn vì anh phải cố
gắng lắm mới khỏi bị tình cảm của người mẹ làm cho mềm. yếu. Còn bà
mẹ, khi nghe người ta bảo phải chia tay thì cứ gục đầu vào vai con sụt sịt
khóc. Cô gái có đôi mắt to hồn hậu. - Nekhliudov từ nãy vẫn vô tình theo
dõi cô ta - lúc nầy đứng trước mặt bà cụ đang khóc nức nở, hết sức an ủi
bà. Ông cụ đeo kính xanh đang cầm tay cô con gái và gật gật đầu nghe cô
nói. Đôi tình nhân trẻ cũng đứng dậy, tay cầm tay, im lặng nhìn vào mặt
nhau.
Chỉ có đôi nầy là sung sướng thôi một người trẻ tuổi mặc áo ngoại ngắn,
đứng cạnh Nekhliudov và cũng đang chứng kiến cảnh chia ly nầy, chỉ vào
đôi tình nhân đó nói.
Cảm thấy Nekhliudov và người trẻ tuổi kia đang nhìn mình, đôi tình nhân
chàng thanh niên mặc áo ngắn bằng vải nhựa và cô gái xinh đẹp, tóc vàng
vàng dang bốn cánh tay nắm lấy nhau, ngả người về phía sau, vừa cười vừa
quay lượn tại chỗ.
- Tối nay họ làm lễ cưới trong nhà lao và cô ta sẽ theo người yêu đi Siberi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.