PHỤC SINH - Trang 249

ràng muốn lấy lòng Nekhliudov.
- Thế thì hay quá! - Nekhliudov nói và hấp tấp bước ra.
Thật là khủng khiếp, những nỗi đau khổ bất công mà Melsov phải chịu; đã
đau đớn về thể xác lại còn hoài nghi, mất cả niềm tin đối với Chúa và điều
thiện ở đời; cái tâm trạng nầy, anh ta không khỏi cảm thấy trước sự tàn bạo
của những kẻ vô cớ hành hạ mình. Thật là khủng khiếp khi người ta làm
nhục và hành hạ hàng trăm con người vô tội chỉ vì giấy tờ của họ không
hợp lệ. Thật là khủng khiếp, những tên cai ngục mê muội, chúng hành hạ
anh em đồng loại mà vẫn tin rằng mình làm một điều hay và quan trọng.
Nhưng khủng khiếp nhất lại là cái lão giám ngục tốt bụng, tuổi đã luống,
sức đã mòn, mà cứ phải làm cái việc chia rẽ người ta, bố phải lìa con gái,
mẹ phải từ biệt con trai, những con người cũng y như lão và con cái của
lão.
"Tại sao lại thế được nhỉ?" - Nekhliudov tự hỏi và lần nầy chàng thấy dâng
lên đến cao độ một cảm giác ghê tởm trong tâm thẩn nó đang biến thành
một cơn choáng váng về thể xác thứ cảm giác mà mỗi khi vào tới nhà lao là
chàng lại thấy. Và chàng tìm không ra câu trả lời cho câu hỏi của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.