Thế cháu bé đâu rồi?
- Cậu ạ Về cháu bé, tôi đã nghĩ chu đáo. Mẹ nó ốm quá coi chừng không
qua khỏi được nên tôi xin rửa tội cho cháu, cho phải phép và sau đó, gửi nó
đến nhà dục anh. Mẹ nó ốm sắp chết mà lại còn để cho đứa bé đẹp như
thiên thần ấy phải héo hon nữa hay sao, người khác thì nó làm thế nầy: cứ
để nó đấy, không cho nó ăn uống gì, thế rồi nó chết: Nhưng tôi thì tôi nghĩ:
nếu sự thể đã như vậy ta phải làm thế nào chứ, ta phải gửi nó vào nhà dục
anh Vả lại lúc đó tiền có sẵn, thế là tôi gửi ngay cháu đi.
- Thế ở nhà dục anh người ta có ghi số cháu là bao nhiêu không ạ?
- Số thì có. Nhưng cháu chết ngay. Bà ta nói với tôi: vừa tới nơi thì cháu
mất.
- Bà ta là ai?
- Là cái bà ở Xkorotnoie. Bà ta chuyên làm nghề nầy. Tên bà tà là Melani.
Bây giờ thì bà ta cũng mất rồi. Thật là một người đàn bà khôn khéo. Bà ta
vẫn làm như thế nầy: hễ có ai mang lại cho bà ta một đứa bé, bà ta hẵng giữ
lấy sau nầy mới đưa đi. Đợi được ba hay bốn đứa như thế, bà ta mang
chúng đi một thể. Ở nhà bà ta, tất cả mọi thứ được sắp đặt thật khéo! Có
một chiếc nôi lớn bằng chiếc giường hai người nằm, đặt chỗ nào cũng
được. Cái nôi có cả tay nắm… Bà ta đặt bốn đưa bé vào trong đó đầu mỗi
đứa một ngả, chân chụm vào nhau để khỏi đứa nọ đạp vào đầu đứa kia và
cứ thế mang chúng đi. Bà ta nhét vào những cái miệng xinh xinh của trẻ,
mỗi đứa một đầu vú sữa, thế là các cháu nằm im thin thít.
- Thế rồi sao ạ?
- Thế rồi bà ta đưa thằng cháu con Katerina đi cũng như thế. Nhưng có lẽ
bà ta đã giữ nó ở nhà đến hai tuần lễ. Ngay từ khi đến ở nhà bà ta, nó đã bắt
đầu yếu rồi.
- Đứa bé có xinh không ạ?
- Xinh lắm, không thấy đứa bé nào xinh như thế. Nó giống cậu như đúc ấy,
- bà lão vừa nói thêm vừa nháy, mặt già nhăn nheo.
- Nhưng vì sao nó yếu đi ạ? Chắc họ cho ăn uống tồi quá?
- Chao ôi! Ăn với chả uống! Chỉ gọi là có một chút làm vị có phải con họ
rứt ruột đẻ ra đâu… Miễn là đến nơi đứa bé còn sống thôi mà… bà ta bảo