PHỤC SINH - Trang 344

gái, một thiếu nữ dịu dàng, e lệ, xấu xí, sống một đời cô quạnh buồn nản: ít
lâu nầy, để khuây khoả, cô thường đi dự những buổi họp đạo Tin lành ở nhà
bà Alin và nhà nữ bá tước Katerina Ivanovna.
Con trai của Vladimir Vaxilievich là một thằng cũng hiền lành, mới mười
lăm tuổi đã để râu và bắt đầu uống rượu, ăn chơi trác táng cho đến hai mươi
tuổi thì bị bố đuổi đi vì học chẳng tốt nghiệp trường nào cả, lại chơi bời với
bọn hư thân mất nết mắc nợ bừa bãi, làm tổn thương đến danh giá của bố.
Lão đã một lần trả nợ cho nó hai trăm ba mươi rúp, rồi một lần thứ hai sáu
trăm; lần nầy: lão báo trước cho nó đấy là lần cuối cùng và nếu nó cứ
chứng nào tật ấy thì lão sẽ đuổi cổ nó ra khỏi nhà và sẽ từ nó, không bố con
gì nữa. Không những nó không sửa mình, lại còn vay nợ thêm một nghìn
rúp nữa và ngang nhiên bảo thẳng với bố rằng nó sống trong gia đình
không khác nào như bị tù khổ sai. Thế là Vladimir Vaxilievich tuyên bố cho
nó biết nó muốn đi đâu thì đi, nó không phải là con lão nữa. Từ đó,
Vladimir Vaxilievich coi mình như không có con trai và cả nhà, không ai
dám hé răng nói với lão về thằng con ấy nữa. Còn lão thì lão tin tưởng chắc
chắn là mình đã thu xếp công việc gia đình một cách tốt đẹp nhất.
Khi Nekhliudov bước vào, Von dừng lại không đi bách bộ nữa, mỉm cười
chào, một nụ cười hoà nhã đáng yêu.
Tuy có thoáng lẫn giễu cợt: đó là cách của lão vô tình biểu lộ cho ta đây là
người mực thước và hơn đời. Lão đọc bức thư của Nekhliudov đưa cho lão.
- Xin mời ông ngồi và ông cho phép tôi được tiếp tục đi đi lại lại thế nầy! -
lão vừa nói vừa thọc hai tay vào túi áo ngoài bước nhẹ nhàng mềm mại,
theo những đường chéo nhau trong văn phòng lớn bài trí rất trang nghiêm -
Tôi rất hân hạnh được biết ông: và được làm vui lòng bà tước Ivan
Ivanovich, - lão nhả ra một làn khói thơm xanh và nói tiếp, rồi thận trọng
cầm điếu xì gà ra tay để cho tàn thuốc còn nguyên.
Nekhliudov nói:
- Tôi chỉ đến xin ngài xét vụ nầy càng sớm càng hay để nếu bị cáo có phải
đi Siberi, thì có thể đi cho sớm.
- Vâng, vâng, đáp những chuyến tàu đầu tiên đi Nizni, tôi biết. - Von nói,
miệng mỉm một nụ cười hạ cố, bao giờ lão cũng biết ngay trước điều người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.