Ngồi xuống bên bàn nàng viết vào một mảnh giấy, yêu cầu em thế nào cũng
đến thăm mình ngay ngày hôm đó rồi, lắc đầu ngạc nhiên về tất cả những
cái vừa trông thấy, nàng trở về khách sạn.
Natalia chú ý đến hai vấn đề của em: việc lấy Katiusa mà nàng đã phong
phanh nghe nói, vì trong cái tỉnh nhỏ nơi nàng ở, mọi người đều nói đến
chuyện đó; và việc trao ruộng đất cho nông dân cũng không ai là không
biết, nhiều kẻ còn cho đấy là một hành động có tính chất chính trị và nguy
hiểm.
Về mặt nào đó mà nói, Natalia Ivanovna cũng tán thành việc Nekhliudov
lấy Katiusa. Nàng mến phục cái ý chí cương quyết đó và thấy cái đó đúng
là con người của hai chị em nàng trong những ngày tươi sáng trước khi
nàng đi lấy chồng. Song đồng thời, nghĩ đến việc em giai sắp đi lấy một
người đàn bà ghê tởm như thế, nàng lại không khỏi hoảng sợ. Cảm giác nầy
mạnh hơn nên nàng quyết định cố gắng hết sức mình khuyên nhủ cho em
thay đổi ý định, mặc dù cũng biết rằng việc đó rất khó khăn.
Còn đối với việc đem ruộng đất trao cho nông dân thì nàng không quan tâm
lắm, nhưng chồng nàng ngược lại, lại tỏ vẻ tức tối và đòi nàng phải lấy thế
là chị và can ngăn cậu em. Ignati Nikiforovich Ragozinxki quả quyết rằng
hành động như thế là cực kỳ nông nổi, là khinh suốt là tự cao tự đại, hành
động ấy chỉ có thể giải thích được nếu như có khả năng nào đó để giải thích
- là do cái ý muốn chơi trội, muốn khoe khoang, muốn cho người ta nói đến
mình mà thôi.
- Đem ruộng đất cho bọn nông dân, bắt chúng nó phải trả tiền cho chính
bản thân chúng nó là nghĩa lý quái gì? Nếu quả thật cậu ấy muốn thế, thì
sao lại không đem bán cho Nông khố ngân hàng? Ít ra như thế còn có chút
ý nghĩa. Nói tóm lại cậu ấy hành động như vậy, là gần như điên rồ đấy. -
Ignati Nikiforovich nói, hắn đã nghĩ đến chuyện hắn sẽ đứng ra giám hộ
chỗ ruộng đất ấy và bắt vợ phải thảo luận đến nơi đến chốn với cậu em về
cái quyết định kỳ dị kia.