bằng một giọng chậm rãi của người già đồng thời giơ bàn tay béo múp, mỗi
ngón có lúm đồng tiền, và chụm các đầu ngón tay lại như để nhón lấy một
vật gì. - Bây giờ các con cùng nhắc lại theo cha.
Và ông bắt đầu:
"Tôi xin hứa và xin thề trước Chúa Vạn Năng, trước kinh Phúc âm thiêng
liêng của Chúa, trước Thánh giá cứu tử độ sinh của Chúa tôi rằng, về vụ án
mà…" - cứ hết một mạch câu, ông lại ngừng lại.
- Đừng bỏ tay xuống. Giơ lên như thế nầy nầy! - ông bảo một người trẻ
tuổi, đã bỏ thõng tay xuống.
"Rằng về vụ án mà…
Cái ông có hai chòm râu dưới mang tai, mẽ người oai vệ viên đại tá, nhà
thương gia và mấy người nữa giữ được bàn tay chụm các ngón lại như linh
mục bảo; họ giơ cao, thật cương quyết, dường như lấy làm thích thú. Còn
những người khác cũng giơ tay lên, nhưng có vẻ miễn cưỡng và uể oải. Có
người nhắc lại thật to lời thề, hăng hái, mạnh mẽ, như có ý nói: "Thế mà tôi
nói được đấy!". Có người thì nói nhỏ nhẹ, không theo kịp linh mục, thế rồi
cứ giũ chặt cứng những ngón tay chụm lại như sợ nếu buông ra, sẽ rơi mất
vật gì. Có người hết xòe ra lại chụm các ngón tay vào. Tất cả đều thấy
ngượng, riêng có ông linh mục là yên trí rằng mình đang làm một việc quan
trọng và bổ ích.
Sau lễ tuyên thệ, viên chánh án yêu cầu các bồi thẩm tự bầu lấy người
trưởng đoàn. Họ lại đứng dậy chen nhau sang phòng hội nghị: vào đó hầu
hết mọi người đều lấy thuốc lá ra hút. Một người đề nghị cử cái ông có mẽ
oai vệ làm trưởng đoàn, tất ca liền tán thành ngay. Họ dụi tắt vứt bỏ điếu
thuốc đang hút và trở vào phòng xử án.
Người được bầu làm trưởng đoàn tuyên bố cho chánh án biết mình là người
đã được lựa chọn tất cả lại chen nhau đến ngồi trên hai hàng ghế có lưng
tựa cao.
Mọi việc tiến hành liên tục, nhanh chóng và không thiếu vẻ long trọng: cái
vẻ đúng qui tắc, liên tục long trọng nầy làm cho đám người tham gia xử án
vui thích, nó khiến họ càng tin rằng họ đang làm một nhiệm vụ xã hội
nghiêm chỉnh và quan trọng. Nekhliuzov cũng thấy như vậy.