về phía trước, vẻ mặt bình thản, kiên quyết. Người thứ tư là một thiếu phụ
trẻ tuổi, có khuôn mặt dễ thương, mặc áo choàng ngắn, khăn vuông bịt đầu
theo lối nông dân, bước đi mạnh dạn; đó là Fedoxia.
Nekhliudov xuống xe, lại gần đám phụ nữ, định hỏi Maxlova xem nàng đã
nhận được những thứ chàng gửi cho nàng chưa và nàng có khỏe không,
nhưng viên hạ sĩ quan áp giải đoàn tù đang đi ở sườn bên đó trông thấy
ngay và chạy lại:
- Nầy, ông kia, không được lại gần đoàn tù! Cấm đấy! - hắn kêu lên khi đến
lại gần.
Nhưng khi nhận ra Nekhliudov (trong nhà tù ai cũng biết chàng) thì hắn
đưa tay lên rìa mũ chào, đứng lại bên cạnh và nói với chàng.
- Thưa ngài, bây giờ thì không thể được. Xin để ra đến ga, lúc bấy giờ thì
có thể được, ở đây có lệnh cấm. - Rồi y quát tù nhân: Đừng chậm bước lại,
đi nhanh lên! - Rồi cố lấy vẻ nhanh nhẹn, hắn chạy trở về chỗ cũ không kể
trời nắng, chân đi đôi ủng lịch sự mới tinh.
Nekhliudov quay lên vỉa hè bảo người đánh xe theo sau, còn mình đi bộ
theo đoàn tù…
Đi đến đâu đoàn tù cũng làm mọi người chú ý, vừa thương hại vừa kinh
hãi. Những người đi xe thò đầu ra cửa đưa mắt nhìn theo cho tới khi đoàn
tù đi khuất; người đi bộ dừng lại sợ sệt và ngẩn ra nhìn cảnh tượng khủng
khiếp đó. Có người đến gần bố thí, được bao nhiêu lính áp giải lấy cả. Có
người như bị thôi miên, đi theo đoàn tù rồi dừng lại và lắc đầu, chỉ đưa mắt
trông theo. Đến đâu người ta cũng gọi nhau ra đứng ngoài cổng, bậc thềm
hoặc cúi người trên cửa sổ và lặng lẽ, không nói câu gì, họ nhìn đoàn người
ghê rợn.
Đến ngã tư, đoàn người chắn mất đường của một cỗ xe ngựa sang trọng.
Người đánh xe, mặt mày bóng nhẫy, mông đít lồng bàn, có hai hàng khuy
áo cài ở sau lưng.
Một cặp vợ chồng ngồi ở phía sau: người vợ gầy gò, xanh xao, đầu đội một
chiếc mũ tươi sáng, tay cầm một chiếc dù sặc sỡ; người chồng đội chiếc mũ
cao, mặc áo choàng lịch sự màu nhạt. Trước mặt họ là hai đứa con: một đứa
con gái bé ăn mặc đẹp đẽ, tươi như bông hoa, những món tóc quăn vàng