PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 46

người nàng. Nhan không trả lời, cũng không quay lại. Nàng ngồi thẳng
lưng và bắt đầu theo dõi câu chuyện người lính đang nói, vẻ chăm chú lạ
thường, mặc dù trong lòng Nhan như rối bời.
- “Bà con chịu khó chờ một thời gian nữa. Chúng tôi cố gắng giúp đỡ bà
con được chừng nào hay chừng ấy. Còn ai muốn lên tỉnh, chúng tôi sẽ gửi
theo xe lương đi. Ở đó có mấy trại tạm cư… Dạ, bà con có gì thắc mắc
không ?”
Không khí bao quanh im lặng, chùng xuống nặng nề sau khi người lính dứt
lời. Không ai biết phải đòi hỏi thắc mắc những gì. Tất cả đều đi quá sự hiểu
biết và tiên liệu của đám người chất phác. Mãi, bác Cả Bửng mới rụt rè giơ
tay lên hỏi. Bác nói :
- Dạ, hổng biết như vậy rồi dân làng ở đây có về không hở mấy anh.
Câu hỏi của bác Cả Bửng khơi mầm cho những thắc mắc đơn giản bị dồn
nén bấy lâu nay. Ông Hai Kiên thực tế hơn đòi hỏi :
- Không biết anh có biết là chính phủ có cho tụi tôi gạo muối không ? Ở
đây không có gạo. Ruộng chết hết rồi.
- Tui thích hũ nước mắm. Ðược cái nước mắm nhỉ thì ngon ba chê.
- Các ông ở đây lâu hay mau. Chắc hòa bình rồi mới đi chớ. Vậy là tụi tui
mừng rồi, chẳng thiết gì hết.
Bà Tư què nhớ đến con mình, bà bật khóc bệu bạo hỏi :
- Mấy anh có biết thằng Nhỉ con tui nó đóng ở đâu không. Mấy anh nhắn
dùm là tui không tản cư đi đâu hết á. Tui còn ở đây, nói nó về thăm tui, chớ
con vợ nó bỏ đi rồi.
- Bà con đừng lo, hòa bình rồi là yên hết mà. Tụi tui cũng mong hòa bình
đến lẹ lẹ để khỏi rày đây mai đó. Tụi anh em chúng tui cũng có gia đình,
cha mẹ già như bà con vậy. Còn chuyện gạo nước bà con chớ lo, thế nào
chúng tôi cũng tìm cách giúp đỡ bà con. Ðể chúng tôi đề nghị với cấp chỉ
huy.
Bên cạnh Nhan, Nghi thì thầm :
- Chắc cô lo lắm phải không. Sao chẳng thấy tía cô hỏi gì hết.
Nhan cười lắc đầu :
- Tía tui hiền lắm. Với lại ổng mù lòa nên cũng ít thiết tha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.