PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 44

***

Ðược thông báo trước. Khoảng chừng mặt trời vừa chiếu xiên mấy ngọn tre
già, Nhan đã ra ngồi trước sân nhà dưới tàn mát của mấy bụi Ngâu lấm tấm
hoa vàng. Thằng Lời đang ngồi chẻ lạt ở đầu hè thấy vậy vùng lên tiếng :
- Cha, ngó bộ chị nầy nôn nóng dữ thần. Khi nào họ tới mình ra cũng được
chớ. Mà chị nói cho tía biết chưa ?
- Rồi.
Thằng Lời nheo một bên mắt.
- Mà rồi chuyện gì, chị có nói cho tía biết là anh Nghi cho chị hộp bánh mà
chị cất để dành ăn một mình không.
- Nhiều chuyện…
Nhan la át em nhưng mặt đã đỏ bừng. Hồi trưa, thằng Lời rủ Nhan mở hộp
bánh ra ăn, mặc dù rất thèm nhưng Nhan phân vân mãi. Tưởng tượng khi
ăn xong, không còn gì, chỉ còn cái vỏ hộp rỗng tuếch lẫn lộn trong bụi rậm,
Nhan thấy tiêng tiếc làm sao ấy. Nói tiếc thì cũng không hẳn là tiếc. Nhưng
bên trong lòng Nhan có một động lực thầm kín lạ lùng đối với chiếc hộp
bánh màu xanh sẫm đó. Nhìn hộp bánh, Nhan nghe lòng vui vui, một nỗi
vui êm đềm thắm thiết mà Nhan mới cảm thấy lần đầu.
- Hồi tối, tui mơ thấy xe lửa chị Nhan à. Tỉnh dậy, còn nghe tiếng còi hú
dài, mà nghe thiệt đó.
Nhan lơ đễnh ầm ừ. Lạ thật, câu nói của thằng Lời mọi ngày gợi cho Nhan
bao mối xúc động không thôi bây giờ như một câu nói thường tình. Ðã mấy
ngày nay, Nhan đã quên đi tiếng còi xe lửa mong ước. Nhan cũng ít nhớ
đến chị Nhỉ, đến con đường sắt song song xa tít tắp tận bên kia dãy núi đồi.
Hằng đêm Nhan ngủ yên hơn, nhưng có một điều là trong bóng tối, Nhan
thấy mình khác lạ mọi ngày.
Thằng Lời chợt bỏ dao nhỏm dậy. Nắng hắt trên người nó thành những đợt
vàng tươi như mật. Mái tóc cứng lởm chởm như gốc tre vươn rậm rì nâu
cháy. Ðôi mắt thằng Lời lim dim, lối lim dim của con chồn lúc rình mồi.
Nó đã nghe thấy những bước chân nặng.
Nhan nhìn theo em và cũng cứng người lắng nghe. Khác hẳn Lời khi nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.