PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 42

Người lính tên Nghi lại cúi xuống chăm chú cắt những đường viền trôn ốc
trên thân củ khoai dài lẳng. Anh nói, giọng nhỏ hơn :
- Tui, thiệt tình nhớ má tui hơn là nhớ khoai mì. Không có tui chắc bả vất
vả lắm.
Giọng nói của Nghi nghe bùi ngùi. Nhan dừng tay gọt vỏ bâng khuâng, một
xúc cảm nhẹ nhàng dâng lên, Nhan thấy anh lính Nghi nầy đáng mến. Nhan
nhớ lại mẹ, nhớ dáng gánh hàng của bà mỗi trưa bãi chợ, nước mắt Nhan
dâng tròng.
- Con nhỏ nầy, hơi chút là khóc.
Anh lính nhìn Nhan dò xét. Nhan xấu hổ gầm mặt lẩm bẩm :
- Bác thiệt á. Tại cháu nhớ mẹ cháu.
- Mẹ cô mất…
- Ừa, hồi đánh nhau năm ngoái đó, bả bị lạc đạn. Tội nghiệp, tía nó thì mù
lòa, nhà chỉ có hai chị em, nên nó đâu dám bỏ tía nó tản cư với người ta.
Chứ ở đây thì chỉ có ông già bà lão tàn tật. Chị em nó như người lạc.
Nghi chép miệng :
- Chiến tranh thì khổ vậy đó bác à. Thôi cô cũng đừng buồn nữa. Rồi cũng
yên.
Rồi cũng yên. Nhan lẩm bẩm ngậm ngùi. Rồi cũng yên. Nhan bình tĩnh trở
lại.
- Con người sống chết có số hết cô à. Phải không bác, như tụi cháu xông
pha lửa đạn mà có hề hấn chi đâu. Hòa bình là khỏe.
- Chắc làng nầy sẽ đông đủ lại anh há ?
Người lính gật đầu :
- Thì vậy rồi, lúc đó đố cô có còn bán khoai mì cho tụi tui với giá rẻ mạt
như vầy.
- Tui bán cho anh chớ. Dù chi cũng chỗ quen biết.
Nhan đã lấy lại được sự vui tươi đầu. Tâm hồn bình dị và thơ ngây của
Nhan dễ vui, dễ buồn. Chính nét đó làm Nghi thấy có cảm tình với cô gái
quê mùa nầy chi lạ. Tội nghiệp cho cô ta, sống như người thượng ở vùng
hoang vắng nầy. Vậy mà cô ta cũng ở được, thật là lạ. Nghi nghĩ tới đứa em
gái út của chàng. Chắc cũng bây lớn vầy. Nhưng con nhỏ khôn hơn, liếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.