PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 47

- Nhưng còn cô, còn cái chú gì gì đó.
- Thằng Lời hả. Ăn nhằm gì, nó còn con nít.
Nghi nhịp nhịp mũi súng chĩa lên trời cười :
- Còn nhỏ. Chắc chỉ có cô nói. Nó lớn bộn rồi đó. Ở thành phố cỡ nầy là
rành lắm rồi. Ờ, mà cô Nhan không thắc mắc gì hết sao ?
Nhan lắc đầu :
- Tui chẳng biết phải hỏi gì. Hằng ngày đôi khi ngồi một mình tui chỉ mong
có ai để hỏi để nói chuyện. Nhưng bây giờ tự dưng nghẹn ngang à.
- Kể ra tui cũng phục cô ghê. Ở buồn như vậy mà ở được. Tại cô có hiếu.
Nhan chớp chớp mắt :
- Ai mà không có hiếu. Ví dụ như nếu anh ở địa vị tui chắc anh cũng vậy.
Ðâu có bỏ đi được, mà đi đâu cũng không bằng tình cha con đâu anh ơi.
Nghi càng lúc càng thấy mến cô gái nhơn hậu nầy. Chất phác, hiền hòa mà
lại hiếu thảo, thực là viên ngọc quý. Giọng nói chân thật của Nhan làm
Nghi thấy bạo dạn hơn, thân mật hơn với Nhan. Nghi đem chuyện gia đình
mình kể cho Nhan nghe. Chàng nói về người mẹ tảo tần buôn bán. Ðứa em
gái học trường công suốt năm áo trắng. Nghe Nghi kể, Nhan nghe xúc động
dâng trào như thể hòa đồng vào nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ, nhớ em của người
lính trẻ trước mặt. Ít ra, đây là lần đầu tiên, Nhan nghe một người nói
chuyện gia đình mình với bao trìu mến thương yêu. Nhan nhớ đến mẹ
mình, người mẹ bạc phước mà rơm rớm nước mắt :
- Tui mất mẹ rồi nên ít được chăm sóc. Chớ chi bây giờ còn mẹ, chị em tui
chắc đỡ buồn hơn nhiều.
Nghi cười an ủi :
- Chớ bù lại tui không còn cha thì sao. Mỗi người được phần nầy mất phần
khác, cô cũng không nên buồn phiền.
Thằng Lời ở đâu đó, bây giờ mon men lại gần Nghi cười :
- Anh Nghi à, chiều ni đi câu cá không ?
Nghi quay lại ôm vai thằng Lời, mắt nhìn Nhan phân bua :
- Chú Lời nầy cứ tưởng như là tui rảnh rỗi suốt ngày đi chơi như chú ấy.
Tui còn phải lo canh, lo gác, lo hành quân nữa chứ.
Thằng Lời le lưỡi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.