PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 49

Nghi ái ngại :
- Tui thì bỏ học lâu rồi. Nghĩ lại thấy tiếc ghê, nhưng biết làm sao được.
Con người có số có phần mà cô.
Nhan cười :
- Có trí thì nên.
- Thì cũng bởi vậy, tui mong yên rồi là về đi học lại.
Nhan mở to mắt :
- Ý, lớn đầu rồi bộ đi học ngồi với con nít sao ?
Nghi lắc đầu :
- Cô sao thiệt. Người lớn học với người lớn chớ. Mấy lớp đêm đó, họ mở
dành cho mấy người mắc đi làm việc ban ngày không đi học được mà
muốn tiến thân. Nhiều ông già còn đi học. Mà mình đi học chứ có làm gì
đâu mà mắc cỡ.
Nhan tò mò :
- Ðàn bà con gái có học được không anh ?
- Ai học mà không được. Tui nói thiệt chớ đi lên tỉnh dễ tiến thân hơn. Khi
nào yên, cô đưa bác lên trển rồi học hành thêm.
Nhan rầu rĩ :
- Anh nói vậy chớ tụi tui mà đi đâu. Ði đâu cũng không khỏi nhớ cái nhà,
cây tre, miếng đất, miếng vườn. Ði không được đâu. Nhứt là tía tui đó, đố
mà xeo cho tía tui chịu đi.
- Còn cô ?
Nhan ngập ngừng một chút rồi nhoẻn miệng cười :
- Ði cũng nhớ nhớ ghê chớ.
Cơn nắng cuối cùng đã khuất hẳn. Bầu trời về chiều cao vút với những đợt
mây mỏng mảng nhuộm màu vàng nhạt. Gió thổi hiu hiu mát rượi. Ðám
côn trùng bắt đầu lên tiếng rỉ rả. Hai người lính kia đã chấm dứt câu chuyện
và đang sửa soạn xếp lại mấy tập báo dư. Nghi đứng dậy tần ngần :
- Xong rồi, tụi tui về.
Nhan bàng hoàng đứng dậy. Hai chân tê tê buồn buồn vì ngồi lâu. Ðám
hàng xóm vẫn còn tụm lại nói chuyện nhỏ với nhau trong lúc mấy người
lính chào ra về. Nhan đứng ngay như trời trồng mãi cho đến khi bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.