cuốn trôi chân cát. Vì thế dòng nước tới đây không bao giờ trong trẻo mà
như có nhuộm màu.
Trong chiếc áo cánh nâu bẩn bụi, bạc màu, Nhan ngồi sát lạch thòng cái
chân có vết chai đau buốt xuống dòng nước ấm áp vì nắng. Nước mơn man
chỗ đau tạo nên cảm giác dễ chịu. Mặt trời đã ngả về hướng tây. Ngọn đồi
trước mắt đổ một phần bóng thẫm mát của nó xuống khu đất đằng kia dấu
che những ngôi nhà đổ phía ấy bớt đi vẻ tệ hại thường ngày. Cảnh im lặng
làm Nhan hơi rùng mình. Nhan quay ra đằng sau và đột ngột kêu giọng hốt
hoảng :
- Lời ơi, Lời, xong chưa ? Lẹ lên, Lời…
Một vài con chim hót e ngại trên cành cây bên kia lạch. Tiếng chân đi sột
soạt vội vã. Rồi một thằng bé mình trần, quần đùi ca-rô vá đùm đụp, mình
mẩy đầy mồ hôi vạch lá bước tới :
- Bà làm nó thất kinh nó chạy mất rồi. Kêu gì mà kêu hoài vậy ?
Nhan rút một chân lên khỏi lạch nước, quay đầu nhìn em :
- Ghê quá mầy ơi, tao xem như phía nhà dưới đồi kia có người ở.
Thằng Lời đưa mắt nhìn qua, nhổ toẹt nước bọt xuống chân rồi cất giọng
khinh khỉnh :
- Người ở, bộ chị mớ hả ? Làm tôi mất con chim rồi. Con chim cu bự quá
chừng mà…
Thằng Lời dáng vẫn còn tiếc con chim bẫy hụt. Nó hậm hực gieo người
xuống bờ lạch rồi không biết nghĩ sao trườn mạnh người xuống nước, lột
thật nhanh qua bờ lạch bên kia. Nhan hốt hoảng kêu lên :
- Lời, qua đó làm gì vậy ? Về đi. Ðừng có qua bển.
Thằng Lời đã leo lên bờ, cái quần đùi sủng nước kéo trễ quá rốn.
- Lời, về đi không tao mét tía mầy chết. Về còn đi hái rau nữa.
- Chớ chị ngồi đó nãy giờ có ai nói không ?
- Tao biểu về mà, lẹ lên.
Nhan đứng dậy, gió đong đưa mấy nhánh tóc vắt ngang dọc qua mặt. Thằng
Lời đã lội xuống rạch nhưng vẫn còn chần chờ chưa chịu trở lên. Ðợi Nhan
giục một lần nữa, và tỏ ý muốn đi thật, nó mới vội vàng phóng lên bờ lẽo
đẽo theo sau chị.