PHƯƠNG NÀO BÌNH YÊN - Trang 7

- Chị dóc tổ, làm gì có xe lửa. Có Tết Công-gô.
Nhan ngẩn ngơ. Bóng núi đổ thẫm và nền trời mùa hạ xanh ngắt. Không có
gì hết, ngoài tiếng gió lao xao. Nhưng trong tận cùng tâm hồn Nhan vẫn có
nghe đâu đó tiếng bánh xe nghiến trên đường sắt.
- Thôi hái lẹ lên đi bà, còn về chớ không tía đợi chết luôn.
Nhan thẩn thờ ngồi xuống nhặt bó rau rơi rớt. Những cọng rau khô trên nền
đất nẻ. Tiếng thằng Lời liếng thoắng :
- Mai sớm em ra đây lấy nước tưới đám rau nầy chớ không chết hết. Ờ mà
chị Nhan nè, cây chuối bữa nọ em trồng đó sắp sửa trổ buồng chuối rồi đó.
Nhan ngừng tay liếc nhìn Lời bằng một mắt trái :
- Sao mầy biết. Tía đâu có thấy gì.
- Sao em lại không biết, lá ngọn của nó bắt đầu nhỏ lần rồi nè, em để ý thấy
nó nhỏ hơn lá trước.
Nhan cười :
- Ờ chắc vậy, nhưng mầy trồng gì không trồng lại trồng chuối sứ.
Thằng Lời đứng dậy vươn vai, bó rau tắm nắng vàng vọt :
- Thôi về, đủ rồi.
Nhan cũng vặn người nhè nhẹ cho đỡ mỏi. Hai chị em đem rau đi ngược
dòng lạch rửa sạch lớp đất cát dính. Xong xuôi, thằng Lời trao nắm rau cho
Nhan và chạy mất sau hàng cây thấp. Nhan chỉ nhìn thấy được tấm lưng
đen của nó thấp thoáng khi ẩn khi hiện. Nắng chiếu xiến khoai trên con
đường ngoằn ngoèo. Nhan thong thả bước. Chân đùa trên lá, trên cỏ mà óc
còn mơ màng nhớ tới tiếng còi xe lửa ngày nào còn văng vẳng như một
nhắc nhở thầm về thời nào sung sướng.
***

Những mái nhà đứng đìu hiu trong nắng cũng hoang tàn không kém cảnh
vườn tược bao quanh nó. Hiên sụp lủng lẳng như một tấm rơm bện vụng vỗ
vào vách trước vang lên từng tiếng kêu ngắn lụp bụp. Mấy ngọn nắng quái
chiếu hừng hực vàng một khoảng nhà trống.
Ông già ngồi yên lặng. Bóng đổ thẫm làm Nhan có cảm giác ông đã ngồi
đó lâu lắm rồi. Nhan nện bước chân mạnh hơn chút nữa để ông khỏi phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.