CHƯƠNG 1
TÌNH HUỐNG ĐẶC BIỆT NGHIÊM TRỌNG
ần đây, tôi đọc một báo cáo trong cuốn Lịch sử ngành giải
phẫu lồng ngực. Do mang đặc trưng thường thấy của các tập
san y học nên những bài viết trong đó khá khô khan. Báo cáo
kể lại câu chuyện kinh hoàng xảy ra tại một thị trấn nhỏ nước Áo,
trên dãy núi Alps. Cặp vợ chồng nọ cùng cô con gái ba tuổi xinh xắn
đang dạo bước trong khu rừng, bỗng nhiên họ mất dấu đứa bé và
mọi chuyện bắt đầu từ đây. Cô bé đã trượt chân rơi xuống một hồ cá
đang đóng băng. Hai vợ chồng vội nhảy xuống tìm kiếm. Phải mất
hơn 30 phút, họ mới phát hiện con gái mình đã chìm dưới đáy hồ.
Họ lập tức đưa bé lên bờ và gọi cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, họ thực
hiện các thao tác hồi sức theo hướng dẫn qua điện thoại di động của
đội cấp cứu.
Tám phút sau, nhân viên cấp cứu có mặt và nhanh chóng kiểm
tra tình trạng của cô bé. Bé đã mất phản ứng, huyết áp và mạch
không đo được, hơi thở cũng không còn. Nhiệt độ cơ thể bé hạ
xuống 19°C. Đồng tử giãn và không phản ứng với ánh sáng - dấu
hiệu cho thấy não đã ngừng hoạt động. Cô bé đã chết.
Nhưng các nhân viên cấp cứu vẫn cố hồi sức tim phổi. Một
chiếc trực thăng được gọi tới để đưa bé đến bệnh viện gần nhất, nơi
bé được đưa thẳng vào phòng mổ, trong khi nhân viên cứu thương
vẫn không ngừng thực hiện ép tim ngoài lồng ngực. Ê kíp phẫu
thuật tức tốc gắn máy tim phổi nhân tạo vào người cô bé. Bác sĩ
phẫu thuật phải cắt lớp da ở đùi phải và khâu một ống cao su với
động mạch đùi để lấy máu ra ngoài, rồi nối một ống khác với tĩnh
mạch đùi để truyền máu trở lại. Người phụ trách truyền dịch ấn nút