Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 156

Bây giờ nó mới nhìn kỹ thiếu nữ, nước da trắng mịn, dáng người thanh
thoát, đôi mắt sáng, to đẹp vô cùng. Nó so sánh thiếu nữ với sư tỷ Thiều
Hoa thì thấy nàng thua xa. Ỏû sư tỷ nó thấy toả ra một vẻ thu hút người
ngoài vào. Sư tỷ nó cũng dáng người mảnh khảnh, nhưng cử chỉ linh hoạt
hơn, tính tình thì dường như cả hai cùng ôn nhu văn nhã như nhau. Nó hỏi
thầm:
– Không biết tiểu thư này có biết võ như sư tỷ mình không? Dường như
nàng chỉ đọc sách mà thôi. Đúng ra nàng không đẹp bằng sư tỷ mình,
nhưng kể ra cũng khó kiếm được người đẹp như nàng. Không biết có phải
nàng là con của Lê Đạo Sinh không?
Công việc của thư đồng chẳng có gì, ngoài việc đốt trầm trong lư hương
của tiểu thư, xếp đặt sách vở lại cho gọn, lau chùi án thư đọc sách, mài
mực. Nhưng có điều nó muốn chạy chơi thì không được. Nó cứ phải ở
phòng đọc sách, tiểu thư gọi nó phải vào. Chỉ có giờ ăn cơm thì nó được tự
do thôi.
Sáng hôm ấy, nó vừa đốt trầm hương xong thiếu nữ bảo nó:
– Lát nữa đây thầy của ta đến, ngươi cũng phải chào kính cho lễ độ.
Lát sau, một người trang phục theo lối nho sinh, tuổi khoảng tứ tuần đến.
Thiếu nữ cung kính chấp tay:
– Con là Phương Lan cung kính vấn an thầy.
Nho sinh vẫy tay:
– Không dám, tôi cũng kính cẩn vấn an tiểu thư.
Đào Kỳ liếc nhìn nho sinh: Mặt mũi tươi hồng, tiếng nói lớn mà khoan thai,
dáng điệu đường bệ. Nó cũng chấp tay hành lễ. Nho sinh hỏi Phương Lan:
– Thư đồng mới đấy à?
Phương Lan nói:
– Thưa thầy, vâng. Chú bé này là con nhà danh gia, vì bị tội nên sư huynh
con cứu ra. Cha con cho chú ẩn thân ở đây.
Nghe giọng nói lơ lớ không rõ, Đào Kỳ mới biết nho sinh không phải người
Việt, mà là ngưởi Hán. Ông nói:
– Phạm tội à? Nếu phạm thường tội như ăn cắp, ăn trộm thì cần phải dạy dỗ
lại, trẻ con đã biết gì? Chú là con nhà danh gia thì chắc không phải ăn trộm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.