Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 200

vai vế phải cao hơn Ðào Thế Kiệt. Nó làm như mệt mõi, ngồi xuống phản
ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
– Tôi không nghe nói tới.
Ðức Hiệp tiếp:
– Khi lệnh tôn dạy võ cho đệ tử và các con, thì dạy có giống nhau không,
hay khác nhau?
Nó trả lời ngay:
– Không khác, cha tôi dạy ai cũng giống nhau.
Ðức Hiệp gật đầu suy nghĩ:
– Chú em! Từ ngàychú em đến trang, ta thấy chú em vẫn luyện tập võ
nghệ. Chú em có muốn chiết chiêu để thử lại xem võ công tiến tới đâu
không?
Ðào Kỳ biết Ðức Hiệp muốn thử võ công của mình so với võ công của nó
đêm qua có giống nhau không. Nó thầm nghĩ:
– Ta cứ ra chiêu giống như võ công Cửu-chân, nhưng nội công thì hỗn hợp
của cả ba phái Cửu-chân, Tản-viên và Long-biên, giống như đêm qua ta
làm. Như vậy chúng tin người đánh chúng hôm qua là sư huynh ta.
Nó đáp:
– Tôi xa cha tôi lúc 13 tuổi, võ công học không được làm bao, không đáng
cho tiên sinh cười.
Ðức Hiệp kéo tay nó đi về phía phòng luyện võ:
– Chú em còn nhỏ, đời còn dài, võ công thấp đâu có gì lạ.
Ðức Hiệp chỉ một đệ tử ngang tuổi với nó nói:
– Minh Châu, ngươi chiết chiêu với Ðào công tử xem võ công người đến
đâu rồi. Coi chừng, nếu người thua Ðào công tử, ta phải phạt ngươi phục
thị công tử một tháng.
Ðào Kỳ nhìn Minh Châu, đó là một thiếu nữ 17-18 tuổi, môi hồng, mắt
sáng, dáng ngưởi đậm đà rất duyên dáng. Minh Châu đứng thủ thế.
Ðức Hiệp nói:
– Ngươi tấn công trước đi. Ðào công tử là đệ tử danh gia không tấn công
trước đâu.
Minh Châu bước lên Ðinh tấn, tay phải ra quyền, tay trái thủ. Ðào Kỳ dùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.