Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 262

Họ đồng ý như vậy, trở về tìm Nguyễn Trát nhưng không gặp vì ông có
việc mới đi khỏi. Phương Dung bàn:
– Chúng ta đi thăm người chứ có đi gây chuyện với ai đâu? Dù bố có biết
cũng không trách phạt đâu. Chúng ta làm việc nghĩa hiệp mà. Đại ca, anh
cho em đi với.
Nguyễn Anh định từ chối, nhưng khi thấy đôi mắt cầu khẩn của em thì
không nỡ, nên gật đầu ưng thuận.
Đợi trời tối, bốn người lên ngựa ra đi. Họ rời khỏi Cối-giang được một lát,
bỗng nghe phía trước có tiếng binh khí chạm nhau. Dường như đang có
cuộc giao chiến. Nguyễn Anh kinh nghiệm giang hồ nhiều, chàng phất tay
ra hiệu cho tất cả rẽ vào rừng, cột ngựa lại, rồi leo lên cây nhìn về phía
trước.
Đào Kỳ hỏi:
– Có thấy gì không?
– Có, có hai người đang đuổi theo ba người. Họ chạy ngược về phía ta.
Chúng ta nên núp xem sự thể ra sao. Nhất thiết không được lộ hình tích.
Bốn người núp vào bên đường. Đào Kỳ núp bên Phương Dung, lắng tai
nghe rồi nói:
– Ba người chạy trước bước chân nhẹ nhàng, dường như họ thuộc phái Sài-
sơn. Hai người đuổi sau, bước chân nặng nề, có lẽ họ là người phái Tản-
viên.
Một lát, ba người chạy tới, hơi thở đã gấp. Trong đêm tối, Đao Kỳ không
phân biệt được họ già hay trẻ, nam hay nữ. Bỗng có tiếng nói:
– Hai người chạy trước đi, ta ở lại cản chúng. Chỉ cần hai người sống sót về
báo cho các sư huynh, sư đệ ta biết mà trả thù thì ta cũng mãn nguyện rồi.
Chạy mau đi!
Tiếng nói rõ ràng là giọng đàn bà, không già lắm. Lại có tiếng đàn ông nói:
– Mậu ơi, nàng dẫn con chạy trước đi. Ta cố gắng ở lại cản hậu.
Có tiếng con gái đáp:
– Thôi, chúng ta cùng chết cả. Bố, mẹ! Hôm nay con được chết với bố mẹ
là sung sướng rồi.
Hai người kia đuổi kịp đến nơi. Người trẻ đi trước nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.