Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 349

Đàm Ngọc Nga nói:
– Ăn thua thì không có. Nhưng tôi nghe dường như y muốn hại Ngũ-
phương thần kiếm. Đàm Ngọc Nga tôi, được đời tặng cho chữ nữ hiệp, nay
thấy Thần-kiếm bị gian tặc hãm hại, nếu không ra tay hỏi còn gì là hiệp
nữa?
Xích kiếm thấy Đàm Ngọc Nga xinh đẹp, nói năng uyển chuyển, dịu dàng,
lại vì bọn y mà đến, nên y chắp tay xá:
– Vừa rồi tôi lỗ mãng, lỡ ra tay đánh mấy chiêu, mong cô nương hỷ xả đại
xá cho.
Ngọc Nga cười:
– Người Việt chúng tôi thường nói: Đánh nhau vỡ đầu rồi mới nhận họ.
Xích đại ca, người võ lâm chúng ta qua lại với nhau mấy chiêu là chuyện
thường.
Cả hai ngừng lại theo dõi cuộc đấu giữa Hoàng kiếm và Lưu Chương.
Trong khi Chương dùng hết sức, còn Hoàng kiếm chỉ như con mèo vờn con
chuột chứ không muốn ra tay. Y cầm cự được một lúc thì đã mệt nhừ, vội
quăng đao nói:
– Ta giận vì học nghệ không tinh, chịu thua dưới tay ngươi, vậy ngươi
muốn giết, muốn băm vằm, cứ ra tay. Lưu Chương này thề không nhăn mặt
hay kêu một tiếng.
Hoàng kiếm nói:
– Lưu tướng quân! Chúng ta cùng là tôi nhà Đại Hán, tại sao lại giết nhau?
Những việc ở đây đều do Huyện-lệnh mà ra cả. Chúng ta chỉ cần cứu Tô
công tử rồi đưa Huyện-lệnh về để Thái-thú xử trị. Lưu tướng quân là người
vô can, không nên dính líu vào việc này.
Hoàng kiếm thu kiếm về rồi hỏi Lam kiếm:
– Huyện-lệnh đâu?
Mọi người chưng hửng. Nguyên trong lúc mọi người không chú ý, Huyện-
lệnh đã chui theo lỗ chó ở Huyện-đường sang phòng bên cạnh, trốn biệt.
Lam kiếm nói:
– Dù cho nó trốn đâu chăng nữa cũng không thoát khỏi tay chúng ta. Việc
trước mắt, chúng ta phải tìm cho ra đại công tử ở đâu? Bây giờ chúng ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.