Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 363

mới nhẹ đi đôi chút. Chàng nghĩ:
– Ta phải đi thăm nàng. Ta chỉ cần được nhìn nàng một lúc cũng đủ thỏa
mãn rồi. Huyện Đăng-châu này có chú ta là cao thủ, lại ở riêng. Ta lọt vào
dinh Huyện lệnh thăm nàng, dù ta bị muôn ngàn mũi tên của giặc bắn vào
người mà được nhìn nàng một cái cũng thỏa lòng.
Nghĩ rồi, chàng lấy khăn bị mặt lại, đeo kiếm vào lưng, rồi theo cửa ngách
của trang, hướng về huyện đường. Từ trang Hiển Minh đến huyện đường
không xa. Đứng ngoài nhìn vào dinh huyện lệnh, nhờ bóng trăng dọi
xuống, chàng thấy hai chòi canh của quân Hán. Nhún người một cái, chàng
nhảy vào trong hàng rào. Tên quân Hán thấy thấp thoáng có bóng đen trước
mặt, hắn cho rằng hoa mắt, đưa tay lên dụi, thì Đào Kỳ đã chạy qua. Chàng
nhảy lên nóc huyện đường, rồi móc hai chân vào mái ngói, đu người xuống
cửa sổ, nhìn vào trong: Đó là một căn phòng trang trí cực kỳ hoa mỹ,
nhưng không có ai trong đó. Chàng buông chân, vọt vào phòng. Chợt có
tiếng chân người đi vào. Chàng vội núp sau một cái tủ. Người đi vào là một
thiếu nữ người Việt, mặc quần áo theo lối nô tỳ, cô bưng một dĩa trái cây để
lên bàn, châm lửa đốt trầm cho vào lư hương. Có tiếng nói từ phòng bên
vọng qua:
– Ninh ơi, công tử đã về chưa?
Tim Đào Kỳ đập loạn lên. Chàng đã nhận ra tiếng nói đó là của Tường
Quy.
Người nữ tỳ đáp:
– Thưa mợ, công tử đang bận việc với quan, không biết giờ nào mới xong.
Tiếng Tường Quy nói:
– Thôi, ngươi đi ngủ đi.
Người nữ tỳ lau cái án thư rồi ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng bên cạnh mở
ra, Tường Quy thẫn thờ bước vào. Nàng mặc bộ quần áo lụa màu thiên
thanh, trên ngực có thêu nhánh đào rực rỡ.
Đào Kỳ bủn rủn cả chân tay, ngẫm nghĩ:
– Không lẽ vì nàng nhớ đến ta mà thêu cành đào trên áo?
Tường Quy đến bên cửa sổ, nhìn lơ đãng về phương trời xa, cất tiếng hát
khe khẽ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.