Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 387

phất tay áo một cái, làm Thanh Mai như bị một luồng sức mạnh vô hình
cản lại, không lạy được nữa.
Quý Minh nói:
– Bố ơi, thôi mình về đi. Con sợ chúng ta đi cả thế này, ở nhà lỡ xảy ra
chuyện gì chăng?
Đào Thế Hùng gật đầu. Ông vẫy con, cùng Thanh Mai ra về. Họ về đến
phủ đường thì trời đã đứng bóng. Quân Hán vây vòng trong, vòng ngoài
phủ, trong sân có mấy xác chết chưa kịp chôn. Sở Tế-tác bên cạnh bị đốt
cháy thành tro. Ông biết ba anh em Ngũ-kiếm đã hành sự xong.
Trương Thanh thấy cha con ông về, lại cứu được Thanh Mai thì mừng lắm.
Thanh Mai thấy cha thì oà lên khóc:
– Gia gia ơi, nếu không có Đào lão bá và Đào công tử thì con đâu còn được
thấy gia gia nữa.
Quý Minh nghe lời nói của Thanh Mai, chàng chợt nhận ra là cô gái Hán
này không kiêu kỳ, phách lối như anh cô. Trái lại, còn tỏ ra người thanh
cao, nhu nhã nữa.
Trương Thanh thở dài:
– Khi Đào huynh đi rồi, bọn Ngũ-kiếm trở lại đánh phá sở Tế-tác, bắt sống
Lưu Chương đem đi mất. Huyện đường không ai là đối thủ của chúng. Đi
theo chúng còn có người con gái bịt mặt. Y thị thuận tay đốt luôn sở Tế-
tác...
Đào Thế Hùng biết người đó là Nguyễn Phương Dung, nàng làm thế để gây
thù hận giữa Ngũ-kiếm và huyện Đăng-châu.
Ông bảo Trương Thanh:
– Bây giờ tôi để Quý Minh ở lại bảo vệ đại nhân. Còn tôi đi tìm Tường
Quy. À... mà công tử đâu? Tôi lo cho công tử quá.
Trương Thanh thở dài:
– Tôi cho nó đi Luy-lâu phúc bẩm với Thái-thú về việc Ngũ-kiếm làm
phản.
Rồi y ghé sát tai Thế Hùng, nói khẽ:
– Nó mang vàng bạc đi theo để hối lộ cho tay chân của thái Thú.
Đào Thế Hùng lên ngựa, hướng về phía đồi núi xa xa, ông cho rằng Đào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.