Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 47

Đội quân Hán đi rồi, Thiều Hoa dơ tay tát Đào Kỳ một cái. Đào Kỳ cười ha
hả tránh khỏi:
– Oàé! Trời ơi, đất ơi! Sư tỷ đánh ông mai à?
Thiều Hoa dậm chân nói:
– Sư đệ, ta mách với sư phụ đánh cho ngươi 100 roi về tội này.
Đào Kỳ nghiêm nét mặt lại:
– Sư tỷ, chị không hiểu được ý em ư?
– Hiểu gì?
– Thôi được rồi, đợi gặp bố, mẹ, đại sư ca em sẽ nói. Bây giờ chúng ta đến
cảng Bắc để lên đường.
Đoàn người tiến ra phía bờ bể, men theo lên phía Bắc, nhưng tới cảng Bắc
thì thấy xác quân Hán nằm la liệt, gươm đao, vũ khí rãi rác trên mặt đất,
doanh trại cháy thành than đỏ rực. Thiều Hoa nhặt một thanh đao gẫy lên
coi:
– Này tiểu sư đệ, đao này của Đinh gia.
– Như vậy bố, mẹ đã cứu được cậu rồi, chúng ta biết chắc bố, mẹ, cậu,
đoàn thuyền đại sư ca, đoàn của anh cả, anh hai đều lên đường ra Bắc. Vậy
chỉ còn đoàn của chúng ta mắc kẹt. Còn nhị sư ca hiện ra sao? Việc trước
mắt là quan quân truy nã chúng ta rất gắt, chúng ta cần theo bờ biển đi về
phía Bắc, để tìm thuyền lên đường.
Có tiếng rên từ trong bụi rậm vọng ra, Hoàng Thiều Hoa chạy lại xem.
Nàng la lớn lên:
– Nhị sư ca! Nhị sư ca!
Đào Kỳ cùng mọi người chạy lại, thì thấy nhị sư ca Trịnh Quang mình đầy
thương tích đang nằm đó rên.
Thiều Hoa xé vạt áo băng bó cho sư huynh. Trịnh Quang chỉ còn thoi thóp
thở, không nói được gì, chân tay cũng không cử động được.
Đào Kỳ tự nghĩ:
– Chắc nhị sư huynh đón gia đình đi cùng với bố, mẹ trong cuộc chiến đấu
bị thương, lạc tại rừng này.
Một nữ đệ tử ngoại đồ tên Nguyễn Tường Loan, lắc đầu, chau mày, tỏ ý
nghi ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.