Q1 - ANH HÙNG LĨNH NAM - Trang 531

mũi. Chàng ăn một thìa cháo, hương thơm tỏa khắp người. Chàng cố gắng
tìm hiểu xem đây là cháo gì, nhưng nghĩ mãi không ra. Cháo trắng, có
những hạt hình trám nhỏ xíu như hạt bắp, chàng ăn thấy bùi, béo ngậy xông
lên mũi. Chàng hỏi cô bé:
– Cô Quỳnh ơi! Cháo gì mà ngon vậy?
Quỳnh lắc đầu nói:
– Tôi không biết. Ông ngoại cùng với mấy người nữa, thêm chị em tôi lặn
lội trong rừng đến mấy ngày mới tìm được hai trăm tổ sâu, rồi lấy con
nhộng trong tổ sâu ngâm với thuốc một ngày nữa, sau mới nấu cháo cho
anh ăn đó.
Đào Kỳ cảm thấy ớn da gà:
– Thì ra mình ăn sâu non mà không biết. Chắc con nhộng sâu này có thể
chữa bệnh được cho mình đây, nên họ mới nấu cháo cho mình ăn.
Chàng ăn liền một lúc hết cả nồi cháo, rồi hỏi Quỳnh:
– Này em bé này, thế ông em tên gì vậy?
Quỳnh lắc đầu:
– Tôi gọi anh là anh, sao anh cứ gọi tôi là cô bé vậy? Tôi có còn bú mẹ đâu
mà gọi là cô bé?
Đào Kỳ nghe sư tỷ nói nhiều lần rằng, con gái tuổi 14-15 đã khôn lắm rồi.
Đứng trước các chàng trai, các cô thường muốn được coi như là người lớn.
Muốn cho các cô vui lòng, phải coi các cô như đã trưởng thành rồi.
Đào Kỳ xin lỗi:
– Tôi xin lỗi cô nương, năm nay cô nương bao nhiêu tuổi, lệnh ngoại tổ cao
danh quý tánh là gì?
Quỳnh tươi mặt lên:
– Tôi mới 15 tuổi. Ngoại tổ tôi ấy à? Tôi không biết tên ông là gì, tôi chỉ
quen gọi là ông thôi. Ông ngoại tôi năm nay già lắm rồi, đến bảy mươi là ít
đấy, bởi bác Cả tôi cũng đã ngoài năm mươi rồi.
Quỳnh dẫn Đào Kỳ ra vườn chơi. Khu vườn nhà này trồng toàn cây thuốc,
rộng có đến chục mẫu. Bướm, ong bay lượn, chim hót ríu rít trên cành.
Quỳnh dẫn Đào Kỳ đi chỉ hết hoa này đến quả kia. Tới một cây ổi, trái to
bằng nắm tay, cô bé hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.