Trầm mặc một lát sau, Tạ Tảo Thần lắp bắp đến bên Tạ Lê Thần cầu an ủi,
"Anh, cậu ta thật xấu, thật đáng ghét, thật thú vị a!
Chương 4: Thỏ Ơi Thỏ
Tạ Tảo Thần đối với Vinh Kính sinh ra rất nhiều hứng thú, nhìn chằm
chằm.
Vinh Kính lại không thèm phản ứng lại hai anh em nhà kia, anh chăm chú
xem tài liệu trong máy tính, lập phương án hành động đêm nay, dù sao Tạ
Lê Thần chắc chắn không thể trông cậy rồi, không thể làm gì khác hơn là
dựa vào chính mình!
"Vinh Kính?" Tạ Tảo Thần tới bên người anh, ngồi xổm bên sô pha ngẩng
mặt nhìn.
Vinh Kính nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn hình như so với anh trai hơi
thuận mắt hơn một chút, liền gật đầu, "Chuyện gì?"
"Tính hướng của cậu là gì?" Tạ Tảo Thần hỏi.
Vinh Kính không hiểu, "Tính hướng cái gì cơ?"
"Thì là... Cậu thích nam hay nữ?" Tạ Tảo Thần nghiêm túc hỏi.
Vinh Kính hơi nheo lại mắt, "Quấy nhiễu tình dục! Cự tuyệt trả lời."
"Thế thôi cũng tính á? !" Tạ Tảo Thần khiếp sợ, người này không biết từ
nhỏ được giáo dục kiểu gì nữa.
Vinh Kính khép máy tính bảng lại, đến chỗ sân thượng ngồi xuống, lại mở
máy tính xem tài liệu, vừa mở ra, liền cảm thấy có vật gì loang loáng dưới
mắt... Giống như là phản quang từ gương.
Vinh Kính buông máy tính bảng xuống, đứng lên, giả vờ đến bên giường
ngắm phong cảnh dưới lầu ... Cùng lúc đó, ánh gương thoáng qua kia lại
lóe lên một chút.