QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 105

“Mẹ không được khỏe, cháu yêu ạ. Mẹ đang ở bệnh viện.”

“Tại sao ạ? Có chuyện gì hả bác?” Vừa nói đứa trẻ vừa cảm thấy

nước mắt tràn ra cùng với một nỗi tuyệt vọng mà trước đó nó chưa hề biết
đến.

“Mẹ cháu bị tai nạn. Bà ấy… bị nặng lắm.” Rồi không biết nói gì nữa,

bà ôm lấy đứa trẻ. Người bà rất êm và có cái mùi giống như mùi của mấy
bà phục vụ trong nhà. Mùi hương mà cậu bé Giorgio không bao giờ quên.

Người mẹ không bị tai nạn nào cả.

Tối hôm trước người bố ra ngoài, chuyện vẫn thường xảy ra. Bữa tối

công chuyện, việc quân, và những việc khác. Người mẹ hầu như không bao
giờ đi cùng ông. Vào lúc chín rưỡi, mẹ cho cậu bé đi ngủ như thường lệ và
hôn lên trán chúc cậu ngủ ngon, như thường lệ.

Rồi bà đến tít đầu bên kia của cái ngôi nhà bất tận - nơi ở của ông

tướng, căn nhà lớn nhất trong tất thảy - khóa mình lại trong một căn phòng
với một cái gối và khẩu súng lục 22 li mà ông tướng tặng bà vài năm trước

Không ai nghe thấy phát súng đã bị cái gối giảm thanh và mất hút

trong những hành lang tối tăm của căn nhà quá rộng, u tối.

Tối hôm ấy bà vừa tròn ba mươi tuổi.

Và mãi là như thế.

Trung úy Giorgio Chiti hay nghĩ anh cũng sẽ phát điên. Như mẹ. Bà

bị thần kinh, nhiều năm sau bố đã giải thích với anh như thế, bằng cái giọng
băng giá và xa cách của ông. Không cảm thông, không hối hận, không gì
cả. Bệnh thần kinh có nghĩa là điên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.