QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 106

Còn anh lại giống mẹ, điều đó thì chắc chắn. Cũng gương mặt ấy,

cũng màu tóc màu mắt ấy; nét hơi nữ tính trên gương mặt anh cũng hệt như
nét hơi nam tính trên gương mặt mẹ trong vài cái ảnh hiếm hoi mờ ảo. Và
trong những ký ức ngày càng nhạt nhòa của anh.

Anh đã lo mình sẽ phát điên.

Có những lúc anh đã chắc mình sẽ phát điên. Giống mẹ. Anh sẽ

không còn kiểm soát nổi ý nghĩ và hành động của mình, như đã xảy ra với
mẹ. Đôi khi ý nghĩ đấy - rằng điên là số phận không tránh khỏi - trở nên ám
ảnh không thể chịu đựng nổi.

Chính trong những lúc như thế anh vẽ.

Vẽ, tô màu - cùng với chơi piano - là những việc mẹ vẫn làm để lấp

đầy những tháng ngày dài đằng đẵng và trống rỗng của mình, trong những
căn nhà nấp giữa trại lính. Những căn nhà luôn quá sạch sẽ, sàn nhà bóng
loáng, tất cả đều có cùng mùi sáp; tất cả đều không một tiếng động, không
một giọng nói.

Không có tình thương.

Giorgio giống mẹ cả ở điểm đó. Từ khi còn bé anh đã có thể vẽ lại

những bức họa rất khó, tạo ra những con vật vừa không thực lại vừa thực
đến mức không tin nổi. Nửa mèo nửa bồ câu; nửa chó nửa chim én; nửa
rồng nửa người; và nhiều thứ khác. Nhưng anh thích nhất là vẽ các gương
mặt. Anh thích vẽ chân dung theo trí nhớ. Anh nhìn thấy một gương mặt,
lưu nó vào trí nhớ và sau đó vài giờ hoặc thậm chí vài ngày, vẽ lại nó lên
giấy. Lớn lên khả năng đó vẫn đi theo anh, dai dẳng hơn tất cả những thứ
khác. Anh vẽ gương mặt của mọi người từ trí nhớ. Giống hệt những gương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.