QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 222

Chúng tôi về đến Bari vào một tối tháng Tám ngọt ngào, mát mẻ và

nhói buồn một cách bất thường so với thời gian này trong năm. Một buổi tối
khiến người ta nhận ra hè vẫn còn nhưng đã sắp hết rồi. Khi ta còn bé và
tháng Tám mang đến những dấu hiệu mùa thu như thế, một nỗi buồn nhẹ
nhàng đặc biệt sẽ xâm chiếm lấy ta.

Những ký ức, hoài niệm trộn cùng với cái cảm giác chắc chắn - hoặc

là ảo giác - rằng ta vẫn còn nhiều thời gian lắm.

Thành phố vẫn nguyên như thế và tôi chợt nghĩ mọi thứ sẽ lại quay về

đâu vào đấy.

Dù chẳng biết đâu vào đấy nghĩa là thế nào nữa.

Nhưng dù sao thì tôi cũng chuẩn bị đút túi một đống tiền, và bây giờ

thì điều ấy đang choán gần hết đầu óc tôi, cho tôi một cảm giác đảo lộn lâng
lâng. Tất nhiên tôi chưa biết mình sẽ làm gì với số tiền ấy, nhưng chuyện ấy
thì tôi chưa nghĩ tới.

Tạm thời mọi thứ đều đã lùi xa, chuyến đi, nước Tây Ban Nha,

Angelica, những lần đi loanh quanh có phần vô thức trong cái thành phố ảo
ảnh ấy, bình minh thần thoại trên biển, chuyến gửi gói ma túy, mọi thứ mùi,
mọi ánh sáng, mọi tiếng động và cả nỗi sợ của tôi. Tôi phải cố tự thuyết
phục mình rằng mọi thứ đã thực sự xảy ra.

Rồi khi đi bộ về nhà, lần đầu tiên tôi chợt nhớ đến bố mẹ, đến việc chỉ

lát nữa thôi tôi sẽ gặp lại họ vì họ cũng đã về đến Bari rồi. Tôi đã không hề
gọi lại cho bố mẹ sau cú điện thoại trên đường cao tốc buổi sáng khởi hành
ấy. Tôi nghĩ đến những điều bố mẹ sẽ nói - cũng phải thôi - rằng tôi biến đi
như thế để bố mẹ lo lắng, rằng họ không nhận ra tôi nữa, thế này thế kia.
Cảm giác nhẹ nhõm lúc trước giờ tan đi rất nhanh. Tôi bỗng muốn đổi
hướng đi, chạy trốn đến một nơi nào khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.