QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 221

Hai Chín

Chuyến quay về là một hành trình không nghỉ và kiệt sức, giống như

chuyến đi.

Chúng tôi phóng đi, nhấn chân ga như bọn điên, thay nhau lái mà

không hề nghỉ, lặp lại con đường mấy hôm trước. Giống như một cuốn
băng video được tua nhanh ngược lại, không xem nổi.

Cả chặng đường ấy - ba mươi tiếng thì phải - tôi chỉ nhớ những khúc

quanh và những cây cầu treo đáng sợ trên đường cao tốc đoạn biên giới
giữa Pháp và Ý. Bấy giờ là ngay trước bình minh. Đến lượt tôi lái xe, trong
khi Francesco ngả kịch ghế ra đằng sau nằm ngủ. Tôi kiệt sức và nghĩ thể
nào mình cũng thiếp đi, rồi chúng tôi sẽ đâm đầu vào rào chắn ven đường
và nhào thẳng xuống khoảng trống đáng sợ chỉ nhìn thoáng thấy kia, phía
ngoài lớp bê tông phủ đường, ngoài rào chắn và cột mốc. Francesco sẽ
không hề hay biết điều gì đang xảy ra. Còn tôi thì sẽ nhìn thấy, nghe thấy tất
cho đến tận giây phút cuối.

Ý nghĩ ấy không làm tôi thấy sợ, và tôi cứ đi tiếp với một tốc độ điên

rồ so với con đường đó; hầu như không thèm chạm đến phanh, đôi khi tôi
sang số khiến máy xe rít lên vừa vui vẻ vừa giận dữ. Rất nhiều lần tôi lướt
đến sát mép vực thẳm bên dưới, khép hờ đôi mắt mỏi mệt của mình và chỉ
mở ra đúng lúc để quay nhẹ tay lái đi, một khoảnh khắc trước khi quá
muộn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.