QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 219

Nếu người tiếp theo vào bưu điện là đàn ông thì mọi chuyện sẽ tốt

đẹp, tôi sẽ thoát. Nếu cái ông già trong hàng của tôi xong việc trước, mọi
chuyện sẽ tốt đẹp.

Nếu người tiếp theo vào bưu điện là đàn bà thì chắc chắn tôi sẽ thoát,

tôi tự nhủ khi trước mặt chỉ còn cái bà lông nách dài tướng đàn ông.

Rồi qua khóe mắt tôi nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục. Cảnh

sát!

Cảnh báo kinh hoàng này bật lên như được viết trong đầu tôi. Nó

được viết to với dấu chấm than bằng bút dạ đen trên một tờ bìa trắng, trồi
lên từ một chỗ nào đó trong óc tôi. Giống như một thông báo thô bạo trong
một vở kịch a ma tơ.

Chính trong giây phút ấy tôi hiểu ngừng thở thật sự nghĩa là gì. Sau

khi thoáng thấy bộ đồng phục đi vào bưu điện, tôi lập tức không dám nhìn
nữa mà chỉ chăm chăm vào một điểm trên mặt đất, đâu đó giữa hai cái giày.
Tôi muốn chạy trốn, nhưng dù hoảng sợ như vậy tôi vẫn biết như thế sẽ gây
chú ý và mọi chuyện không khéo sẽ tệ hơn nhiều. Mặc dù cũng có thể cảnh
sát không chỉ tình cờ mà vào đây. Anh ta ở đấy là vì tôi. Có ai đó đã chỉ
điểm, họ đã theo dấu chúng tôi và đợi lúc thích hợp nhất để tóm chúng tôi.
Hay là để tóm tôi thì đúng hơn, vì chắc chắn Francesco sẽ chạy thoát, với ô
tô của tôi. Giờ thì bất kỳ phút nào họ cũng có thể tóm lấy cánh tay tôi và
bảo tôi đi theo họ.

Người đàn ông mặc đồng phục đi vượt qua tôi, mở một cánh cửa nhỏ

ở bên hông quầy rồi đi sang bên khác. Ông ta đeo một cái túi da lớn trên
vai.

Một người đưa thư.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.