QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 217

Cậu lôi ra một gói màu nâu có hình hộp đựng giày, được bao kín bằng

giấy gói hàng và dán băng dính nâu nhạt. Có một địa chỉ hòm thư ở Bari
viết bên trên bằng bút dạ màu đen.

Francesco đưa cái gói cho tôi.

“Giờ thì đi đi, ra xếp hàng rồi gửi, tất nhiên là đè một cái tên tưởng

tượng vào chỗ người gửi thôi. Tớ đợi cậu trên xe. Cậu quay lại là đi luôn,
cho quỷ tha ma bắt cái thành phố này và cái nóng của nó luôn.”

Đi đi.

Cậu ấy bảo tôi đi. Còn cậu ấy chờ ở trên xe.

Thế nếu tôi bị bắt thì sao? Nếu có cảnh sát, nếu bọn họ nghi ngờ, nếu

bọn họ bắt tôi mở cái gói ra, vân vân và vân vân? Cậu ấy sẽ làm gì? Còn tôi,
tôi sẽ phải làm gì?

Nỗi sợ hãi mù quáng dâng lên trong tôi, một cơn kinh hoàng thực sự.

Chỉ có một lần tôi cảm thấy sợ đến thế trong đời, ấy là khi tôi ba bốn tuổi gì
đó, mẹ đưa tôi đến công viên rồi để lạc mất tôi. Tôi không nhớ gì khác về
cái buổi chiều tháng Tư ấy ngoài một nỗi sự hãi tuyệt đối, cảm giác hoàn
toàn mất phương hướng cùng tiếng thút thít tuyệt vọng mà tôi vẫn không tài
nào dừng lại được rất lâu sau khi mẹ tìm thấy tôi.

Tôi ngồi đờ ra với cái gói màu nâu để trên đầu gối trong một khoảng

thời gian không rõ bao lâu nữa. Tôi tin chắc Francesco hiểu tôi đang cảm
thấy như thế nào. Tôi biết thế dù cậu không nói gì, và hoàn toàn không làm
gì cả.

Tôi muốn hỏi cậu sao chúng tôi không cùng đi vào bưu điện. Hoặc

bảo tôi đã thay đổi ý định, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này nữa.
Cậu ấy đi mà gửi cái gói ấy một mình và giữ lại toàn bộ số tiền kiếm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.