QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 215

Tôi đi dạo trong công viên nhiều giờ đồng hồ. Ngắm mọi người - trai,

gái, gia đình với bọn trẻ con - tận hưởng không khí mát lành, và thật lạ, tôi
nhận thấy cảm giác của thời thơ ấu, của nỗi u sầu nhẹ nhàng, của những dịp
nghỉ. Tôi quên mất Francesco, quên cocain, quên những điều đã xảy ra mấy
ngày vừa qua, mấy tháng vừa qua. Tất cả đều ở rất, rất xa. Chỉ còn lại một
sự uể oải ngọt ngào. Giống như cảm giác đầu hè thời còn học cấp hai. Hồi
ấy mọi thứ đều có thể, thế giới là một khu vườn quyến rũ, sáng chói nhưng
cũng đầy những bóng mát mời mọc. Đầy những bí mật tốt đẹp chờ khám
phá.

Ai mà hiểu được vì lý do gì tôi lại sống lại da diết đến thế những cảm

giác của thời thơ ấu vào cái đêm tháng Tám ấy ở một nơi xa lạ trên đất Tây
Ban Nha? Giống như một hòn đảo đột nhiên nổi lên trên tất cả những điều
đang xảy ra.

Tôi ăn gì đó, uống bia, hút thuốc rồi nằm xuống bãi cỏ, tay đặt sau

đầu. Tôi ngắm bầu trời, cố đọc những chòm sao. Nhưng cũng như mọi khi
tôi chỉ nhận ra chòm Đại Hùng.

Rồi tôi ngủ thiếp đi mà không nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.