QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 216

Hai Tám

Ngày hôm sau chúng tôi chuẩn bị hành lý, thanh toán khách sạn rồi đi

lấy xe từ ga ra ra. Ba lô của Francesco nằm ở ghế sau. Vẫn cái ba lô cậu
mang đi tối hôm qua, đựng tiền. Bây giờ thì đựng ma túy.

Tôi lái xe theo chỉ dẫn của Francesco. Bọn tôi đi ra bưu điện trung

tâm. Từ đấy chúng tôi sẽ gửi gói hàng rồi cứ thế bình thản lên đường.

Cực kỳ dễ dàng và sạch sẽ. Nhưng tôi thì sợ đến chết đi được.

Tôi đang lái xe mà cảm thấy như mình mọc thêm hai mắt sau gáy, hai

con mắt không tài nào rời được khỏi cái ba lô bé nhỏ nằm ở phía sau đang
đựng mười năm tù nếu có chuyện gì không ổn trong cái vụ cực kỳ dễ dàng
và sạch sẽ
này. Tôi sợ đến chết đi được, còn Francesco rất vui vẻ. Cậu nói
đùa, bảo rằng chỉ cần bốn ngày - có thật chúng tôi mới ở đấy có bốn ngày
thôi không? - là chán Valencia đến tận cổ rồi. Rằng lần tới chúng tôi sẽ làm
một chuyến đi nghỉ thực sự. Vân vân...

Tôi thì sợ đến chết đi được.

Chúng tôi đến trước một tòa nhà to, chắc là bưu điện trung tâm. Tòa

nhà to và xấu, nhưng ngoài chuyện ấy thì tôi không nhớ thêm gì nữa. Chúng
tôi chầm chậm lướt xe ngang qua cửa chính, Francesco bảo tôi đi vòng
quanh khối nhà, và khi ra đến đằng sau cậu ra hiệu cho tôi dừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.