QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 218

Nhưng tôi không tài nào mở miệng được. Không nói được gì. Bầu

không khí im lặng bị lấp đầy bởi tiếng kêu ong ong của điều hòa rồi bị phá
vỡ bởi giọng nói của Francesco.

“Thôi nào, nhanh đi chứ. Rồi lên đường luôn, tranh thủ trời còn tí ánh

sáng.”

Giọng cậu điềm tĩnh. Cậu bảo tôi đi làm cái việc vớ vẩn ấy nhanh lên,

bọn tôi phải lên đường và cứ đứng chờ thế này chẳng có ích gì.

Tôi mở cửa xe và máy móc rút chìa khóa xe ra khỏi ổ.

“Cậu làm cái gì đấy, mang chìa khóa đi à? Thế nếu có cảnh sát đến...”

Giọng cậu không có gì là căng thẳng cả, bình thường, thậm chí còn hơi vui
vẻ. Nhưng tôi thì cảm thấy máu trong người đông lại. Cậu ấy đang bảo là
nếu cảnh sát đến thì cậu ấy sẽ phải chạy luôn.

“... thì phải đậu xe lại chứ. Mình đang đỗ hàng ngang đây này. Nào

nhanh lên, cậu làm tớ phát bực rồi đấy.” Tôi đưa chìa khóa cho cậu ấy rồi
xuống xe, trong cái nóng. Tôi cứng cả người vì sợ và vì một cảm giác bất
lực mà chỉ đến lúc ấy tôi mới nhận thức được.

Trong bưu điện không có điều hòa. Đằng sau quầy có một cái quạt cũ

kêu ầm ĩ cố làm mát cho hai nhân viên mặt mũi mệt lử đử. Một hàng vài
người xếp trước quầy gửi hàng. Có mùi người, mùi bụi và mùi gì nữa mà
tôi không phân biệt nổi. Đằng trước tôi có một bà cao, đậm người, mặc cái
váy hoa không tay, những sợi đen dài thò ra từ dưới nách bà ta.

Hai nhân viên bưu điện đủng đỉnh làm, mấy người xếp cùng hàng với

tôi cũng có vẻ đủng đỉnh. Để thời gian trôi mau hơn tôi bắt đầu cá cược với
mình xem ai sẽ vào bưu điện bây giờ, hoặc ai trong số hai người đang được
tiếp ở hai quầy sẽ xong việc trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.