QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 214

Hai Bảy

Bọn tôi cùng đi ra ngoài lúc hoàng hôn. Sức nóng mới chỉ hơi giảm.

Francesco mang theo cái ba lô kiểu quân đội của cậu, bên trong có bốn
mươi triệu toàn giấy bạc loại năm mươi và một trăm. Hai bọn tôi đi cùng
một đoạn đường rồi tách nhau ra. Đêm nay hoặc sáng mai gặp lại nhau ở
khách sạn, cậu ấy bảo tôi thế.

Chắc chắn là phải đến sáng mai rồi, tôi nghĩ trong lúc nhìn cậu biến

mất giữa những căn nhà và bóng tối đang nhanh chóng sập xuống.

Tôi đi ra công viên sông Turia. Tôi thích cái ý tưởng đi dạo trên cỏ,

giữa cây cối, nơi mà trước đây, không biết là bao giờ nữa, đã có dòng sông,
có nước, có thuyền. Một thế giới khác hẳn.

Rất nhiều năm sau tôi có lại một cảm giác tương tự - nhưng mạnh hơn

nhiều - ở Mont Saint Michel, khi đi bộ trên nền cát ướt giữa những vũng
nước khi thủy triều xuống. Tôi phóng tầm mắt ra xa để tìm biển. Tôi tưởng
tượng nó sẽ ập đến bất ngờ. Tôi tưởng tượng ra những con sóng thành hình
phía cuối chân trời. Một con sóng bạc đầu lớn lẫn với nền trời và những
đám mây, kể cả mây cũng rất lớn. Mọi người chạy mất, còn tôi thì cứ đứng
đấy, giữa cát và trời, bên phải là ngọn núi và tòa pháo đài.

Tôi ngắm con sóng đến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.