QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 213

làm ăn. Nếu mất chỗ hàng cậu sẽ đền lại cho tớ phần của cậu, tức là hai
mươi triệu. Nếu mọi chuyện tốt đẹp mà chắc chắn gần trăm phần trăm nó sẽ
tốt đẹp, bọn mình sẽ chia nhau phần chênh lệch từ khoản người mua trả.
Chia đôi, như thường lệ.”

“Thế nếu bọn mình bị bắt khi đi gửi cái gói đó?”

“Giống chuyện nếu có viên gạch nào từ trên mái rơi vào đầu khi mình

đang đi trên phố Sparano trong một chiều xuân yên tĩnh ấy hả? Thôi đi nào,
sao bọn mình lại bị bắt được cơ chứ?”

Phải rồi, làm sao bọn họ lại bắt được chúng tôi cơ chứ. Và quả thật

nếu đúng như cậu nói thì chuyện này có làm hại ai đâu? Một tay giàu có
nào đấy muốn một mình mua trữ cho hắn thì là chuyện riêng của hắn thôi.
Tôi lấy mẩu thuốc vừa hút hết châm thêm điếu nữa, Francesco siết chặt bả
vai tôi và khẽ lắc tôi như ra hiệu đồng ý.

Từ đó trở đi chúng tôi chỉ bàn về các chi tiết chuẩn bị. Cocain đến từ

Venezuela. Loại ấy tốt hơn của Columbia, Francesco bảo thế. Chúng tôi sẽ
cho vào một hộp đựng giày rồi phủ đầy cà phê bột xung quanh. Tôi hiểu ra
làm như thế sẽ khiến bọn chó bị lẫn mùi, chỉ là để đề phòng thôi. Bọn tôi sẽ
gói lại bằng thật nhiều lớp giấy bọc, dán băng dính rồi gửi đi. Dễ dàng, vô
hại, sạch sẽ.

Đến lúc ấy thì tôi thấy rõ là Francesco không phải chỉ mới lần đầu

làm việc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.