QUÁ KHỨ LÀ MIỀN ĐẤT LẠ - Trang 71

Rồi tôi mua cho mình một cái ô tô, một con BMW; xe cũ, vì tôi chưa

giàu đến thế. Lúc ký hợp đồng tôi cảm thấy một bóng mây băn khoăn, vì
trước đó loại xe này vẫn thường được tôi ghép chung với một kiểu người
nhất định. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua, và khi lái cái khối màu đen
đầy vẻ đe dọa và vô dụng đó ra khỏi chỗ trưng bày xe, trên mặt tôi là một
nụ cười thản nhiên và hạnh phúc.

Tất nhiên tôi giấu không cho bố mẹ tôi biết cái xe, vì xe thì đúng là

không thể giải thích nổi. Tôi để nó trong một ga ra cách xa nhà, và để tránh
mọi nghi ngờ thỉnh thoảng tôi lại giả vờ mượn xe mẹ tôi.

“Con lấy chìa khóa nhé,” tôi hay kêu ầm lên thế mỗi khi đi. Ai xét nét

chắc sẽ nhận ra điều ấy. Nghĩa là bây giờ thì tôi kêu toáng lên là lấy xe còn
hồi trước tôi chỉ cứ thế là cầm chìa đi thôi.

Bố mẹ tôi không để ý. Với cả tại sao họ lại phải để ý cơ chứ?

Với Giulia thì mọi chuyện càng ngày càng tuột dốc không thương

tiếc. Tuột xuống tận đáy giống như quả bóng bi a lăn thẳng xuống hố, bình
thản và im lặng sau một cú chọc nhẹ nhàng nhưng chết người.

Những vụ cãi lộn nhỏ giọt, trộn với sự oán giận buồn bã và không

hiểu nổi của cô ấy. Những lời nói dối của tôi. Sự vô cảm của tôi.

Tôi có ít thời gian cho cô ấy hơn, nhưng vấn đề không phải ở đấy.

Đơn giản là: tôi không còn muốn cặp với cô ấy nữa. Khi chúng tôi

gặp nhau, hay đi chơi, tôi phát chán và lơ đễnh; tâm trí tôi chỉ tỉnh lại để
nhận ra những điều ngớ ngẩn mà Giulia nói hay làm. Để nhận ra những
khuyết điểm của cô ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.